Hơi nóng,hình như có người đang dùng đá đè lên ngực nàng, chơi trò gì thế không biết?Dùng ngực nghiền vụn đá? Trời ơi, đây đâu phải trò đùa, ngộ nhỡ đá chưa vỡ mànàng đã vỡ trước rồi thì sao, đến khi ấy phải tới đâu để kiện cáo đây? Anhhùng, xuống… đá niệm tình đi mà.
Cố gắng mởbừng mắt ra, đảo một vòng, chẳng có ai, nơi này nhìn quen quá, lại còn cửa sổkiểu phục cổ thế kia, làm gì có thứ nào cổ kính như thế nhỉ?
“Có aikhông?”, Nhan Tử La ngoác miệng hỏi, giọng nghe như tiếng muỗi kêu vậy. Nhưngnhỏ như thế mà vẫn có người nghe thấy, một cô gái với khuôn mặt thanh tú, vẻ mặtvui mừng kinh ngạc lập tức nói: “Chủ nhân, người tỉnh rồi ạ, tốt quá rồi, nô tỳsẽ đi bẩm báo với Tứ gia ngay!”.
Bẩm báo vớiTứ gia? Là có ý gì? Còn cả cách ăn vận trang điểm vừa rồi của cô ta nữa sao giốngphụ nữ thời nhà Thanh thế? Đang mải nghĩ, lại có vài cô gái thanh tú vây lại, mộttrong số đó khẽ khàng đỡ nàng dậy, vẻ mặt kinh ngạc vui mừng.
“Chủnhân?”, cô gái đó thấy nàng không nói gì, lập tức gọi một tiếng. Nhan Tử La mởto mắt, “Cô gọi tôi là gì?”. Chủ nhân? Không phải là xã hội Nguyên thủy, vậyđây là xã hội Nô lệ hay xã hội Phong Kiến?
“Chủ nhân ạ,người là chủ nhân của nô tỳ mà”, cô gái đó trả lời với giọng nghi hoặc.
“Hả? Nô tỳ?Cô… là nô tỳ… của tôi?” Đùa chắc, nếu nô tỳ đều xinh đẹp thế này, thì liệu cóphải nàng đã lên thiên đường rồi không?
“Không chỉnô tỳ, Ám Hương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-tam/1296824/quyen-2-chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.