“Con ngườinàng thật khiến người ta đau đầu”, Dận Chân cười nói, “Nghĩ tới đau cả đầu. Ăncơm thôi”.
“Dạ?” Đềtai đột nhiên bị chuyển, Nhan Tử La có chút không bắt kịp, đau đầu khiến muốnăn cơm? Đây là thứ logic gì? Không phải nên tìm thuốc uống sao? Lẽ nào cơm nhàchàng cũng là món thuốc?
“Dạ gì mà dạ?Thu dọn rồi ăn cơm.” Dận Chân kéo chăn ra khỏi lòng nàng, nhìn nhìn mái tócnàng, ngủ mà lăn qua lăn lại đầu bù tóc rối rối. Sao đó lòng thầm thở dài, ngườiphụ nữ lôi thôi này!
“Ồ!” Nhan TửLa dùng tay vén vén lại tóc, cầm một cái dây buộc túm lại, rồi nhanh nhẹn mặc yphục, lê ra tới bàn, sau đó mở to mắt. Xong rồi, vật chứng bị mang về, vị đạigia này không làm trinh sát thì thật lãng phí nhân tài.
“Thứ này ănthế nào?” Dận Chân nhìn chiếc bánh ga tô lớn thật sự không biết phải xuống taytừ đâu.
“Là để ăn ạ?”Nhan Tử La muốn xác nhận lần nữa, không phải dùng làm tội chứng sao?
“Không đểăn thì còn để làm gì?” Dận Chân lạnh lùng liếc nhì nàng một cái.
“Ha ha, đểăn để ăn”, Nhan Tử La cười nói, sau đó đi tìm một con dao, vung tay nhoan nhoánchia thành từng miếng. Bách Hợp cầm đĩa và dĩa tới, Nhan Tử La đưa một miếng lớncho Dận Chân, còn mình chọn một miếng vừa vừa, sau đó theo thói quen của bảnthân, nàng bưng lên đầu tiên là thè lưỡi liếm một vòng kem phết trên mặt bánh.Sau đó bỗng dưng nhớ ra bên cạnh còn có người, lại ngượng ngùng ngẩng đầu nhìnDận Chân cười, cầm dĩa lên ăn từ từ, duyên dáng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-tam/1296819/quyen-2-chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.