Dận Chân vàmấy người tùy tùng thúc ngựa vung roi, đến đúng lúc cửa cung mở, gia đinh đã bêtriều phục đợi sẵn. Dận Chân khoác triều phục ra ngoài, thay mũ. Nghĩ nghĩ thếnào chàng lại lấy cái mũ lại từ tay gia đinh, nhét vào trong tay áo của mình.Gia đinh mặc dù thấy lạ song cũng không dám hỏi nhiều.
Vào điệnThái Hòa, Dận Chân len lén liếc nhìn cha mình, còn Hoàng thượng lại đang hờ hữngnhìn chàng. Không biết phải nói gì, Dận Chân cúi gằm đầu.
“Tứ ca đếnthật đúng giờ nhỉ? Đệ còn tưởng hôm nay Tứ ca sẽ không lên triều cơ đấy!”, DậnTường đứng bên cạnh nói nhỏ, bị Dận Chân trừng mắt lườm cho một cái.
“Tứ ca,huynh đừng có lườm đệ, huynh không biết sáng nay khi nhìn thấy sắc mặt của Đạia ca… Ha ha, huynh có biết rằng bao nhiêu người đang phải ngưỡng mộ huynhkhông?”, Dận Tường vẫn nói. Hắn đã được Tứ ca rèn luyện quen rồi, dù chàng cótrừng mắt lườm thế nào, hắn cũng cọi như không thấy gì và tiếp tục nói cho xongý mình.
“Có việcdâng tấu, không có việc bãi triều”, giọng Lý Đức Toàn vang lên trong Thái Hòađiện. Thế là buổi chầu sáng thứ N của Đại Thanh triều bắt đầu.
Buổi chầusáng kết thúc, Dận Chân theo thông lệ đến cung Vinh Hòa thỉnh an Đức Phi. Đếnnơi, Dận Trinh đã sẵn ở đó, không biết nói gì mà khiến Đức phi cười rất vui vẻ.Thấy chàng vào, nụ cười của bà lại càng mở rộng hơn. Dận Chân thỉnh an xong, Đứcphi lệnh cho chàng ngồi xuống, sau đó nói: “Hôm qua Hoàng a ma con nói, ngườiđã nhặt được một bảo bối ở biệt viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-tam/1296800/quyen-2-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.