“Cái này…có thể mặc được không?””, Mẫn Chỉ cầm áo hỏi.
“Đươngnhiên, bộ y phục này nhìn rất bình thường, đi giữa đám đông đảm bảo không ai cóthể nhận ra.” Nhan Tử La thay y phục xong thỏa mãn quay quay người một vòng,nàng đã gầy đi rồi, đến y phục của Bách Hợp mà cũng có thể mặc vừa.
Thấy Mẫn Chỉvẫn đang cầm y phục nhìn nhìn, Nhan Tử La trừng mắt nói: “Có phải cô không muốnđi nữa không? Mau thay đi, không làm mòn làn da mỏng manh non tơ của cô đâu,tin tôi đi””.
Khó khăn lắmMẫn Chỉ mới thay xong y phục, đang định đi ra ngoài thì Nhan Tử La đã kéo giậtlại, rút hết những trang sức trâm khuyên trên đầu và hoa tai của nàng ta xuống,“Thế này mới giống”.
Khi hai ngườibọn họ chuẩn bị xong và xuất phát thì đã gần trưa, Nhan Tử La lần đầu tiên đixa biệt viện đến thế, trước kia nàng chỉ dắt chó đi dạo trong những rừng cây gầnnhà, nơi đó có một dòng sông nhỏ, nàng thường ra đấy. Đi xa thế này vẫn là lầnđầu tiên. Ngồi trên ngựa ôm lấy eo Mẫn Chỉ, Nhan Tử La cảm thấy gió lạnh thổiqua mặt, hai mắt không thể mở ra được. Khó khăn lắm mới quen và mở được mắt ranhìn, nàng mới biết, thực ra con đường này rất ít người qua lại, rất tĩnh lặng.Thật đúng là vườn quốc gia của hoàng tộc, xung quanh chẳng cho ai ở cả. Ngắmnghía cảnh đẹp xung quanh, cảm giác chỉ mất nửa tiếng đồng hồ là đã đến rồi(Nàng vẫn quen dùng cách tính thời gian của thế kỷ XXI). Mẫn Chỉ ném nàng xuốngngựa, sau đó cũng nhảy xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-tam/1296783/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.