Bước vàophòng khách, Nạp Lạt thị liếc nhanh khắp phòng một lượt. Trang nhã hơn nhiều rồi,những tấm rèm màu đỏ chói trước kia đã bị dẹp đi. Nàng ta lại liếc mắt nhìnNhan Tử La, không hiểu vì sao tính cách muội muội này lại thay đổi như thế.
Mời Phúc tấnthượng tọa, Nhan Tử La mới dám ngồi xuống chiếc ghế dành cho người dưới, cố gắngnín nhịn cơn hắt xì hơi đang dồn đến, lòng thầm thỉnh an tất cả các vị thầntiên khắp tứ phương, chỉ mong vị hoàng hậu tương lai này mau mau rời đi. Khôngđược, áp lực quá lớn, vị quan lớn nhất mà một bách tính thảo dân tầm thường nhưnàng từng được gặp chỉ là chủ tịch nước, ma còn là gặp trên.. ti vi. Nhìn tận mắtmột người sống động thì chỉ có hiệu trưởng trường, có điều khi đó nàng còn chưabiết đó là hiệu trưởng. Còn vị mẫu nghi thiên hạ tương lai này, đến nghĩ nàngcũng chưa dám nghĩ, thật là lớn lao quá.
Nạp Lạt thịthấy nàng phải nín nhịn đến đỏ bừng mặt, cười nói: “Bị ốm còn không chịu uốngthuốc, giờ đã thấy khó chịu chưa?”.
Nhan Tử La“soạt” một tiếng đứng bật dậy. Thì ra nàng ta đã nhìn thấy tất cả, làm thế nàođây? Giết người bịt miệng? Làm vậy thì nguy hiểm quá. Vậy vờ chết có đượckhông?
“Phúc tấn!”Nàng căng thẳng tới mức nước mắt sắp rơi xuống. Hay thật, nhìn đi, kết quả củaviệc não trái não phải không cân nhau chính là nước mắt chảy xuống đó. Mặc dùnàng không muốn khóc, nhưng rơi nước mắt lại là thói quen của nàng khi bị cảm.
“Thuốc đắngquá thì nói thái y thêm vị ngọt vào, không được mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-tam/1296770/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.