Nàng bắt đầuđau từng cơn một, La Tử Nhan thầm nguyền rủa ông Trời cả hàng ngàn hàng vạn lần,mặc dù đã từng xem người ta diễn cảnh đau đẻ trong ti vi, nhưng ai biết lại đautới mức này… Quả nhiên đúng như người ta vẫn nói, chỉ nhìn lợn chạy mà chưa ănthịt lợn thì đâu ai biết được mùi vị nó ra sao.
“Chủ nhân!Rặn đi! Rặn đi!”, a hoàn nắm chặt tay nàng, lên tiếng cổ vũ. Không sai, nàng rấtcảm động, nhưng có thể đừng nắm chặt đúng vào chỗ vết răng đấy được không? Độtnhiên nàng nhớ tới một câu chuyện cười, sinh con chỉ là sự đau đớn được xếp thứchín mươi chín, sự đau đớn khi bị muỗi cắn mới xếp thứ nhất, vậy nỗi đau xếp thứmột trăm là gì? Chính là khi sinh con còn bị muỗi cắn! Chỉ là không biết sự đauđớn khi sinh con còn bị người ta cắn thì xếp thứ bao nhiêu. Nếu không nàng đãbiết giới hạn mà mình đang phải chịu đựng là gì rồi. Nghĩ tới đây, La Tử Nhankhẽ nhếch miệng lên cười, khiến cả a hoàn và bà đỡ bị dọa đến giật thót mình.
La Tử Nhanra sức rặn rồi lại rặn, nhưng buổi sáng nàng vẫn chưa được ăn gì, lấy đâu ra sứcmà rặn đây? Hận quá, hận ông Trời vô cùng, sao lại vứt nàng về một nơi như thếnày? Nàng cũng hận chính mình, đang yên đang lành lại chạy ra thảo nguyên cưỡingựa để làm gì, rõ ràng nàng chẳng có chút tế bào ham mê vận động nào cơ mà.Nàng còn hận ai nữa? Nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng nàng nghĩ ra là nàng hận chacủa đứa trẻ, thế là, La Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-tam/1296763/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.