Editor: Nhiên
Tần Lục yên lặng quay đầu nhìn anh một cái, cắn chặt môi dưới, dường như hơi bối rối không biết có nên nhắc nhở anh hay không. Một lúc sau, hắn không nhịn được mở miệng, cười nói: "Anh--- anh đang đỏ mặ kìat."
Trong lòng hắn tan thành một vũng nước, biết rõ từ nhỏ Sở Từ hiếm được khen như thế này. Ở nhà cũ nhà họ Tần, ít có khi người hầu không quở trách cậu, làm gì có ai khen cậu bằng giọng điệu như thế này?
Trong đôi mắt thăng trầm của Tần Lục tràn đầy sự ấm áp không thể che giấu. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng đỏ của người nọ, giống như một đám mây sáng đang lướt qua, càng ngày càng nổi bật trên khuôn mặt trắng nõn, nhất thời hắn không thể kiểm soát cảm xúc trong mắt.
Cũng may người nọ đang cúi đầu thẹn thùng, vẻ mặt xấu hổ giả vờ hung ác lấy khăn tắm uy hiếp hắn: "Im miệng!"
Tần Lục cười đắc ý, ngoan ngoãn giơ hai tay lên: "Em... em chưa thấy gì hết."
Rốt cuộc người nọ mới gật đầu vừa lòng.
Tần Lục kìm nén vài tiếng cười trong cổ họng, ánh mắt không khỏi bùng cháy.
Chỉ cần được ở bên anh như thế này... hắn cảm thấy mình sắp không nhịn nổi nữa. Người nọ hoàn toàn không phòng bị, chỉ cần một cái kéo nhẹ là có thể vững vàng nhốt trong không gian nhỏ bé dành riêng cho mình này, dùng xiềng xích trói chặt người nọ, không cho kẻ nào thấy, ngày ngày chỉ có thể bên cạnh hắn----
Ý nghĩ này khiến hai mắt của hắn đỏ lên, thừa dịp Sở Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-nuoi-ca-thien-dinh/276494/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.