Editor: Nhiên
Dùng cháo trắng xong, sắc trời cũng dần tối. Sở Từ hơi hơi buồn ngủ, Tần Lục mắt sáng ngời mới cậu lên giường của mình, chưa kịp nhận ra thì cậu đã chìm vào giấc mộng ngọt ngào rồi.
Có lẽ bởi vì gặp Tần Lục, lần này Sở Từ lại mơ thấy bản thân khi còn nhỏ.
Trong mơ, bộ dạng của cậu khoảng bảy tám tuổi, chà chà giặt sạch quần áo, sau đó lạch cạch tắt đèn trong phòng, đứng trong bóng tối thật lâu, rồi trèo lên giường ôm lấy gối ôm.
Ngoài cửa sổ tối đen như mực, ngay cả ánh trăng cũng không nguyện ý ở lại đây.
Để tránh cho cậu có những ý nghĩ không nên có, Tần Hải Nghiệp sai người để cậu ở một phòng tách biệt với mọi người, chỉ để lại một phòng bếp nhỏ, một phòng tắm và phòng ngủ nhỏ cho cậu ở góc khuất nhà họ Tần. Bên ngoài là cây cối xanh tươi tốt, cả ngày che giấu nguồn ánh sáng chiếu vào.
Cậu ngã vào trong chăn bông, ôm gối đợi một lúc, cuối cùng nghe thấy tiếng cọt kẹt ở cửa---- lập tức có người mở cửa, yên lặng thò cái đầu vào phòng.
"Anh trai."
Đứa nhỏ mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, giọng nói non nớt sạch sẽ, cầm nắm cửa rụt rè nhìn cậu.
Quả nhiên lại đến nữa.
Sở Từ giống như người lớn khẽ thở dài, vỗ giường của mình: "Đến đây ngồi."
Đứa nhỏ hơi dừng lại, lập tức chạy đến cọ cọ. Thân thể nhỏ bé mang theo hơi thở ấm áp, giống như động vật nhỏ mềm mại, tứ chi quấn chặt Sở Từ, vùi đầu vào cổ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-nuoi-ca-thien-dinh/276493/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.