sau khi bà Trịch mất, người đáng thương nhất vẫn là Trịnh Bảo Ngân con gái đầu lòng nhà họ Trịnh. Mẹ mất. Cha thì ngoại tình, một đứa trẻ mới hơn 1 tuổi nếu lớn lên mà biết được liệu có chấp nhận được sự thật này.
Hậu sự của bà Trịnh của được lo toan đầy đủ và xong xuôi hết chỉ với những người trong gia đình, tang của bà được tổ chức kín. Lúc ấy cô bé Trịnh Bảo Ngân dường như cũng hiểu chuyện đời phần nào ấy, cô bé chỉ ngồi lẳng lặng nhìn di ảnh của mẹ, đến giờ ăn, bà Hoa có đút đến mấy cô bé cũng không chịu hợp tác mà ăn. Ông Trịnh trước cảnh vợ mất bỗng trở thành một người đàn ông đáng thương, trên các mặt báo thì ông Trịnh là người "Gà Trống Nuôi Con", "Người Cha Đơn Thân". Nếu thế giới này mà biết sự thật chắc hẳn những người đã viết bài báo hoặc tỏ ra ngưỡng mộ thì họ sẽ rất hối hận.
Đứng trước đám phóng viên hậu tang lễ xong xuôi, ông Trịnh không kìm được "nước mắt" mà "thành thật" chia sẻ:
" Mọi chuyện quá đột ngột, tôi thật sự rất bàng hoàng, tôi vẫn chưa thể chấp nhận được"
1 câu vẫn là tôi, hai câu vẫn là tôi, không câu nào là thật sự nhắc tới người vợ đã mất dù nước mắt có thật sự rơi nhưng tấm lòng ông ta cũng không bao giờ thật, vợ mất là khoảnh khắc ông ta vui nhất vì có thể danh chính ngôn thuận đưa cô bồ về và cả đứa con gái ngoài giá thú nữa. Đúng vậy ăn vụng quen thói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-ghet-em/2906659/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.