đúng là điên đầu thật, cả đêm cô trằn trọ không thể vào giấc, thật sự cô không biết khi nào anh ta quay trở lại, cũng không biết được căn nhà rộng lớn này có những gì.
Phải đến tận 2 giờ sáng cô mới bătd đầu chìm vào cơn mộng. Chưa nghỉ ngơi được bao lâu thì có tiếng mở cửa. Dương Minh Tuấn cơ thể nồng nặc mùi rượu mở cửa bước vào. Tự hỏi cái nhà rộng lớn như này có bao nhiêu phòng nhưng lại vào phòng mà cô đang ở chứ. À không, dù sao thì phòng tân hôn nó cũng phải đặc biệt hơn chứ. Không trách anh ta vẫn còn nhớ ra mình có một cô vợ.
"um anh về rồi à?"
trên người Trịnh Tịch Như là một bộ váy ngủ màu trắng cô ấy vừa trở mình vừa nói.
Thái độ của Dương Minh Tuần rất lạ, anh ta trông vừa có vẻ không vui nhưng lại mang nỗi buồn u ám, thật sự rất khó diễn tả.
đáp lại lời cô chỉ là khoang không yên lặng, nó im ắng đến mức còn nghe được cả tiếng thở của anh ta.
"Vậy em sang phòng khác nhé!, anh nghỉ ngơi đi"
cô hờ hững ra khỏi giường, dáng người đi có chút khom lại, bởi vì cô không có mặc áo lót, đêm hôm rồi, cô cũng không nghĩ là ânh ta sẽ về muộn như này nên từ lâu đã cởi áo lót cho dễ chịu.
khi đi qua Dương Minh Tuấn, dù chỉ sượt qua nhưng cô vẫn thấy ánh mắt anh ta luôn dán vào người cô.
Bỗng chốc cả người nổi hết da gà da vịt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-ghet-em/2906642/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.