Lúc này, cô mới chợt tỉnh giấc, cả người ê ẩm, đôi mắt xinh đẹp mệt mỏi đảo lên đảo xuống, dò xét căn phòng này. Đây đâu phải là căn phòng tối qua. Đây cũng là phòng ngủ nhưng hình như là phòng cho khách mà, cô nhóm mình nhín qua cửa sổ thì trời đã nhá nhem tối. Vậy ý nói cô là khách trong cái nhà này sao?.
Trịnh Tịch Như chống tay xuống sàn trở mình đứng dậy, cơn nhức nhói ở bắp tay chuyền tới. Từng nhịp từng nhịp chuyền tới, có lẽ trong lúc giằng co, hắn ta kéo cô đi một mạch nên giờ bắp tay bầm tím đau đớn.
"cạch..."
cửa mở, dì Tư bước vào.
"Trịnh tiểu thư, con uống chút nước, ta có đợi con dậy thì mới mở cửa vào, con đừng lo" dì Tư có vẻ vội vàng giải thích.
"dạ cảm ơn dì, Dương Minh Tuấn anh ta đâu rồi?"
Cô vừa đón lấy ly nước vừa hỏi.
"Thiếu gia đang ở cùng Tô tiểu thư, dì chưa thấy con xuống nên có lo lắng đi tìm!" dì Tư đáp.
trông dáng vẻ dì Tư ngập ngừng như muốn nói điều gì đó, dáng vẻ lưỡng lự của bà ấy khiến cô bất giác bật cười, mặc dù cô cũng mới quen bà ấy, nhưng nhìn chung bà ấy là người tốt, một người thành thật và khiêm tốn. Bất chợt cô cũng nghĩ tới Bác Hoa, người phụ nữ tốt bụng, luôn giúp đỡ chăm sóc cô kể từ khi còn bé, đôi lúc bà Hoa đã thật lòng chia sẻ với cô là bà ấy cảm thấy có lỗi với cô và xin lỗi cô, mặc dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-ghet-em/2906631/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.