"Người nhà bệnh nhân Dương Đình Lâm có đây không ạ?"
"Tôi!" Dương Minh Tuấn đứng lên.
"Bệnh nhân tạm thời đã qua nguy kịch, ông ấy cần nghỉ ngơi, người nhà chú ý nhé"
"Ông tôi bị làm sao vậy bác sĩ?"
"Bác sĩ...tôi có chuyện muốn nói!"
Trịnh Tịch Như hoảng hốt cắt ngang.
Dương Minh Tuấn khó hiểu ngoái đầu nhìn.
"Trịnh Tịch Như, đừng xen vào!"
"Bác sĩ tôi cần gặp riêng ông một chút."
nói xong cô vội vàng rời đi, vị bác sĩ kia đi theo sau bỏ lại Dương Minh Tuấn đứng đó.
"Bác sĩ, ông Dương có nguyện vọng là không để cho ai biết, mong bác sĩ hiểu cho, ông ấy có dặn tôi là có chuyện gì thì cũng không để ông ấy xạ trị, ông ấy không muốn vậy, bác sĩ thông cảm đừng nói cho anh ấy giúp tôi ạ"
Trịnh Tịch Như thì thầm.
"Vấn đề này được thôi, chúng tôi sẽ giúp cô"
Bác sĩ rời đi, cô lúc này mới bước tới chỗ Dương Minh Tuấn, anh ta lại đâu rồi, cô quay qua ngoảnh lại chẳng thấy đâu. Cảm giác ngột ngạt mùi khử trùng cộng với vết thương ở tay, Trịnh Tịch Như có chút mất thăng bằng, tay phải tựa vào thành ghế để đứng vững. Dương Minh Tuấn anh ta lại đâu rồi, cô sợ hãi đi dọc hành lang, ngó ngang, ngó dọc, anh ta bỏ cô ở đây một mình sao, cô mò mẫm chỗ khác, đi được một lúc thì mất dấu vừa rồi, bệnh viện gì mà ít người như vậy, cứ quanh quẩn một lúc lâu, cô không tài nào tìm ra chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-ghet-em/2906601/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.