Bệnh Viện Trung Ương Thành Phố.
Trịnh Tịch Như khẽ mở mắt, cô đã ngủ một giấc ngon lành, cả người thoải mái tỉnh dậy, chưa kịp định hình, cô đã hốt hoảng đây là đâu, căn phòng này là của bác sĩ, nhìn sơ qua Trịnh Tịch Như cũng đoán được, Ôi không sao cô lại ngủ thiếp đi chứ, bây giờ cô phải xem tình hình ông Dương như nào chứ, Trịnh Tịch Như vội vã nhảy xuống giường, cô muốn ra ngoài.
Trịnh Tịch Như nhẹ nhàng mở cửa, ngó đầu ra ngoài, cô muốn lén lút rời đi, rón rén từng bước từng bước, cô tiến đến chỗ quầy y tá. Cảm giác có chút sợ hãi nhưng nhanh chóng tan đi, cô không bị lạc, mọi người xung quanh đi lại cũng rất nhộn nhịp, cơn ác mộng đó đúng là gây ám ảnh. Bất chợt cô nghĩ đến bản thân đã gọi tên Dương Minh Tuấn, đôi má cô ửng hồng, tim cũng đập liên hồi, sau đó cô đã mơ rằng Dương Minh Tuấn nhẹ nhàng ôm cô như đêm hôm ấy bà vỗ về, an ủi cô đừng sợ. Cái cảm giác hồi hộp, nghẹt thở này mà Dương Minh Tuấn đem lại, cô có chút mềm lòng.
Trịnh Tịch Như đến quầy tiếp tân, các cô tiếp tân mỉm cười chào cô.
"Dạ em là người nhà bệnh nhân Dương Đình Lâm đúng không ạ?, có việc gì cần giúp không ạ?"
"Ô..., dạ đúng rồi, sao chị biết vậy ạ?"
chị gái tiếp tân tủm tỉm cưới đưa mắt ra chỗ một người đàn ông đang đứng gần đó.Hóa ra Phạm Gia Khiêm, anh ta không ngần ngại mà tiết lộ cô là cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-ghet-em/2906595/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.