"Vậy em có mang giấy tờ như thẻ căn cước, chứng minh thư không?"
"Dạ em không chị ạ!"
Đúng là xui xẻo, cô hôm nay đi ra ngoài chủ quan không mang lấy nổi một giấy tờ nào cả, mà cũng không thể trách cô bé 18 tuổi đầu vốn là con gái trong nhà hào môn thì tất nhiên người thường họ đâu hiểu. Ngay từ khi nhỏ cái gì cũng núp sau Trịnh Bảo Ngân, cái gì cũng mặc lại, cuộc sống cuqr cô trong 18 năm vừa rồi tuy không đầm ấm nhưng không thiếu thốn cái ăn cái mặc, ít nhất cũng không bị bỏ đói, dù sao người tốt với cô cũng có. Bây giờ ra ngoài xã hội thì dễ hiểu một cô gái mười tám đôi mươi như cô làm sao hiểu được cái gọi là nhịp sống, cô đâu hiểu được kiếm sống từng đồng.
Trịnh Tịch Như nhìn thấy sắc mặt khó coi của chị quản lí thì cũng vừa hay nhận được cái lắc đầu nhanh chóng.
"Xin lỗi em, bên chị không thể nhận một người không có CV không có chút thông tin gì được."
"dạ...vâng, em cảm ơn"
Thì cũng đúng thôi, làm sao họ có tgeer gật đầu đồng ý với một người không có chút thông tin gì ngoài cái tên đã vậy, cô trong mắt chị quản lí không khác nào người nhập cảnh trái phép vậy, không có giấy tờ, không có chứng cớ, không có kinh nghiệm bị từ chối là cũng đúng.
Trịnh Tịch Như Lễ phép quay chào và rời đi, xô bước ra ngoài mà lòng lo sợ hồi hộp, hay là về Trịnh Gia một hôm xem, cô cũng không thể ở đầu đường xó chợ được, nói là làm, Trịnh Tịch Như đón chiếc tắc xi, tay vẫy vẫy một lúc thì cũng được một bác chở đi.
"Cháu muốn đi đâu?"
"dạ cho cháu về Trịnh Gia ạ"
"ôi tiểu thư Trịnh, tôi không nghĩ là cô lại bắt tắc xi nhà tôi, ui may mắn quá, có gì cô bỏ qua"
"dạ không sao đâu ạ, bác chở con ra đó nhé"
Trịnh Gia quả là nghe rất sang trọng, tất nhiên gia thế họ Trịnh không thể bàn cãi rồi, thái độ của bác tài xế thay dổi là cũng đúng, thân thế dù là con nuôi hờ của nhà họ Trịnh cũng đã rất hơn người rồi.
Bác tài có vẻ không thoải mái lắm, Trịnh Tịch Như nhận thấy vẻ lúng túng lo lắng của bác ấy, nếu là vì tiểu thư nhà họ Trịnh thì bác ấy lo lắng là phải, dù sao con cháu thượng lưu đều được đi đón về bằng xế hộp chứ đâu đi bắt taxi như cô.
"Bác không cần lo lắng đâu ạ, bác cứ đi từ từ không cần phải nóng vội"
"à vâng."
Cô định đến nhà rồi gọi người trả giùm, có thể là vay ít tiền của Bác Hoa, dù sao cô có thể xin tiền ông Trịnh hay bà Ánh Giao, kể cả cô chị thân thương của mình thật sự không thể.
"Đến nơi rồi thưa cô."
"dạ cháu cảm ơn."
Đứng trước ngôi nhà quen thuộc cô cảm thấy có chút là lạ, người làm trong nhà đang dọn dẹp, giống như rời đi đâu đó.
"Bác Hoa, con ở đây"
Trịnh Tịch Như vui vẻ hẳn lên gọi rõ lớn.
"Ô Tịch Như, con về rồi."
Bác Hoa vui mừng ra đón.
"Bác à, tình hình là nãy ra ngoài con lỡ làm rơi ví tiền thành ra trong người không còn chút tiền mặt, bá trả giúp con tiền taxi được không?"
"Được chứ"
Bác Hoa nhanh chóng thanh toán tiền cho bác tài, và quay trở lại nói chuyện với cô.
Mặc dù cảm thấy rất ngại ngùng vì ngay khi gặp lại mà cô đã phải ái ngại mượn tiền bác ấy. Hiện tại cô sẽ ở đây một vài hôm rồi tính sau, Dương Gia cũng chỉ là nơi đến thứ hai mà thôi, cô có quyền về thăm Trịnh Gia cơ mà.
"À Tịch Như con chưa biết gì à, Trịnh Gia đã trở thành Trịnh phủ, không còn ở đây nữa đâu."
"Dạ, Trịnh Phủ?"
"Đúng rồi, mấy hôm trước khi con kết hôn, ông Trịnh đã rục rịch chuyển sang phủ sống"
Ở cái xã hội này có nhà, thường là cho các nhà dân kinh doanh buôn bán..., tiếp theo là gia là dành cho giới nhà giàu thượng lưu, đó thường là những căn biệt thự theo khu hoặc theo từng giải, cuối cùng là phủ, đây là cảnh giới cao nhất của cái gọi là thượng lưu, không đơn thuần là một căn biệt thự nữa mà nó là khu tập thể liên từ 1 đến 2 căn, có sân có sảnh, có vườn, bể bơi,... toàn bộ mọi thứ. Chỉ những tiền bối, CEO hay người nổi tiếng siêu giàu mới sở hữu một lô đất xây phủ.
Ông Dương cũng có phủ, đó là Dương phủ, nếu con cháu sau này không ai muốn ở thì có thể lập thành một phủ thờ cungd tổ tiên, thờ cúng gia tiên.
Hóa ra ông Trịnh đã tay bắt mặt mừng nhận một số tiền khổng lồ dưới tay ông Dương sau cuộc hôn nhân sắp đặt, do đó mà tập đoàn vừa được hồi vốn duy trì hoạt động, mà gia thế, địa vị ngày càng thêm vững chắc, do vậy mà từ Trịnh Gia thành Trịnh phủ là điều đương nhiên. Nói đến đây Trịnh Tịch Như hiểu ra điều gì đó, cô cười chua chát, bản thân ngay từ đầu cũng chỉ là người may mắn được chọn để gả cho Dương Minh Tuấn, là người thế thân không khác nào con cờ chính trị, tính cách bản chất Dương Minh Tuấn trong giới đâu phải ai trong giới thượng lưu dám gả con gái tiểu thư cành vàng lá ngọc cho người có thể phát tiết, có thể bạo lực lúc nào không hay.
Cô cũng chỉ là người được chọn mà thôi, cô là lựa chọn hoàn hảo nhất rồi, gia thế có, địa vị có, quan trọng là cô vừa ý ông Dương, mà cha cô, người cha rươt nhẫn tâm cũng rất hậu thuận, Trịnh Tịch Như so với người Dương Minh Tuấn thật lòng yêu là Tô Minh Thư thật sự tốt hơn nhiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]