Đèn cảm ứng chuyển động của hành lang im lặng tối đi, rồi lại sáng lên, phản chiếu đôi mắt Dư Lộ Diễn sáng như sao trên trời, kiên định khiến người ta phải rung động.
Tạ Thừa Đông nghe thấy trái tim mình đập thình thịch, cậu nghe rõ lời Dư Lộ Diễn nói, nhưng lại mím chặt môi, không trả lời nửa lời.
Dư Lộ Diễn từ từ đưa bàn tay bị thương ra khỏi cửa, buông thõng bên hông, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Tạ Thừa Đông, nói: "Đúng vậy, tôi thừa nhận, tôi ở bên cậu, thực sự có ý đồ xấu, nhưng tôi không biết rằng từ trước đến nay tôi vẫn luôn thích cậu, trước đây cậu thích Chung Kỳ, tôi liền kìm nén tình cảm của mình, giả vờ tỏ ra không quan tâm, dùng đủ mọi lý do để hẹn cậu ra ngoài gặp mặt, rất nhiều chuyện, tôi không muốn nói với người khác, nhưng luôn nghĩ đến cậu đầu tiên, cậu ở bên tôi, dường như cũng không quá khó khăn, rất lâu sau tôi mới hiểu được, thì ra vui vẻ vì một người, chính là thích."
Hắn dừng lại một chút, giọng nói chua xót: "Chuyện hai năm trước là do tôi hồ đồ, tôi không nên thừa nước đục thả câu, cậu trách tôi cũng được, hận tôi cũng được, là do tôi đáng bị như vậy, tôi cũng không nên ảo tưởng dùng thủ đoạn giữ cậu ở bên tôi, can thiệp vào cuộc sống, công việc, cuộc đời của cậu. Thừa Đông, thích một người sẽ khiến người ta trở nên hèn nhát và lo được lo mất, tôi nghĩ mình chỉ quá thích cậu nên đầu óc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cay-nguoi-trong-long-cua-truc-ma-di/3425506/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.