#Phòng bệnh của mẹ tên Khang#
Căn phòng đìu hiu chẳng có một ai, chỉ mỗi một mình người phụ nữ ngoài 40 nằm ở đó. Bà đưa mắt nhìn bầu trời đêm có chút tĩnh lặng của thành phố, đôi mắt ấy sao thắm đượm một nỗi buồn một nỗi cô đơn. Người phụ nữ ấy, chồng bà bận công tác không thể ở bên cạnh bà thế nên một người bệnh như bà phải tự làm mọi thứ nhưng nó không phải nguyên nhân của nỗi cô đơn trong đôi mắt bà. Đôi mắt ấy cần một thứ mang tên "con cái" để lắp đầy nhưng chắc sẽ không bao giờ có thể.
Rời mắt khỏi khung cửa, bà cố gắng dùng tay đẩy người dậy, bà muốn lấy một ít nước. Sau những giây phút vật vã bà đã ngồi dậy được và với lấy ly nước trên chiếc bàn cạnh đó...
“Ban...nki..ke...” Chiếc ly rơi xuống sàn vỡ tan ra. Bà nhìn những mảnh vỡ rồi lắc đầu.
- Mình già đến vô dụng vậy sao?
Lấy tay bê từng chân bỏ xuống giường (Hiện tại chân của bà do bị ngã chấn thương nên mất cảm giác) để dọn đóng mảnh vỡ nhưng bà chẳng thể điều khiển cơ thể mình, nó (cơ thể) không nghe theo bà mà đổ nhàu xuống, tay bà va vào mảnh thủy tinh to và máu tuông ra, vết cắt có vẻ sâu khuôn mặt bà biểu thi điều đó. May mà một y tá đi ngang và nhìn thấy.
- Phu nhân không sao chứ? - Chị chạy vội vào đỡ bà dậy.
- Cảm ơn cháu! Ta không sao?
- Tay phu nhân bị thương rồi để cháu giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-can-em-co-gai-nho-be-a/2488352/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.