Liêu Tiến trở về văn phòng, không bao lâu, thư ký liền đi vào thông báo: “Liêu tổng, Ngô Song bên tổ kế hoạch tìm ngài.”
“Mời cô ấy vào.”
Thư ký ngẩng đầu nhìn Ngô Song, nói: “Liêu tổng mời cô vào.”
“Cám ơn.” Ngô Song hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Giờ phút này, Liêu Tiến đã cởi áo vest bên ngoài, đứng ở bên cửa sổ, thấy Ngô Song tiến vào, giơ tay ý mời ngồi: “Ngồi đi.”
Tuy không có biểu tình gì, nhưng thần thái trên mặt hắn đã ôn hòa hơn một chút.
“Cám ơn.”
Ngô Song ngồi xuống, vừa định nói chuyện, Liêu Tiến đã lên tiếng trước: “Trà hay cà phê?”
“Không cần đâu Liêu tổng, tôi nói xong sẽ đi ngay.” Ngô Song vội vàng cự tuyệt.
“Vậy tôi tùy ý gọi.” Liêu Tiến nói với cô thư ký, “Thư ký Trương, đem vào hai ly cà phê, đều không thêm đường.”
Ngô Song bất đắc dĩ, thật sự hiện tại cô không có tâm trạng uống cà phê. Nếu có thể lựa chọn, cô có chút nhớ đến mùi vị sữa bò chuối của Phương Thiếu Tắc nấu, thơm ngọt nồng đậm, mỗi một ngụm đều có thể cảm nhận được tư vị hạnh phúc.
“Ngô tổ trưởng, tìm tôi là có việc sao?” Liêu Tiến nói, cắt ngang dòng suy nghĩ Ngô Song.
Cô lấy lại tinh thần, đứng lên: “Liêu tổng, tôi tìm ngài là muốn cám ơn về chuyện vừa rồi.”
Ở công ty, Liêu Tiến là người luôn bận rộn. Nếu là bình thường, việc gặp khách hàng giống chiều nay thì Liêu Tiến đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cam-doan-se-khong-danh-chet-cau/3297201/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.