Edit - beta: Axianbuxian12
"A, là hắn ta ra tay trước."
Lộ Nhậm theo bản năng buông tay, đoản kiếm trong tay keng một tiếng rơi trên mặt đất.
Kỷ Kiêu nhảy xuống, từng bước đi tới.
Lộ Nhậm theo bản năng lui một bước, ở chung với Kỷ Kiêu lâu như vậy, cũng coi như là hiểu biết. Sau khi quá quen thuộc rồi, cậu có thể phân biệt được cảm xúc dưới khuôn mặt kia của Kỷ Kiêu.
Kỷ Kiêu rất tức giận.
Lộ Nhậm từ trước đến nay không sợ gì cả, lúc này lại có một cảm giác hoảng loạn như học sinh tiểu học làm chuyện xấu bị giáo viên chủ nhiệm bắt được.
Không đúng! Cậu sợ cái gì, Kỷ Kiêu quản trời quản đất còn có thể quản không cho cậu phòng vệ chính đáng chắc? Nếu Kỷ Kiêu là loại người thánh mẫu như vậy, vậy hết cách cứu rồi, đi con đường võ đạo gì chứ, cứ ở đấy làm người trong sách bị cốt truyện thao tác đi.
Lộ Nhậm xây dựng tâm lý xong không còn một chút hoảng loạn nào, cậu bước về phía trước một bước, ngẩng đầu ưỡn ngực: "Làm gì? Muốn đánh nhau à?"
Kỷ Kiêu không nói chuyện, lấy một lọ thuốc từ trong túi lấy ra, bội lên vết thương trên ngực Lộ Nhậm. Hắn đang chuẩn bị dùng chân khí hóa khai, liền thấy Lộ Nhậm lui về phía sau một bước.
"Ngứa quá, tự tôi bôi." Lộ Nhậm từ chối Kỷ Kiêu lần thứ hai tới gần.
Kỷ Kiêu giương mắt, lạnh lùng nói: "Không sợ đau mà lại sợ ngứa? Rõ ràng có thể tránh, tại sao phải nhận chiêu kia để bị thương?"
Lộ Nhậm nghe ra ý của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bo-chay-sau-khi-nguoc-bon-ten-tra-cong/1605755/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.