Việt ngữ: Siu Nhơn MèoTrong công viên, hai cha con cùng ngồi trên chiếc ghế dài, lặng yên không nói chuyện.
Người đàn ông đầu đã hai thứ tóc này, có lẽ đến tận bây giờ vẫn không muốn tha thứ cho tôi, ông thà chờ trước cổng nghĩa trang, cũng không muốn bước vào trong tận mắt nhìn thấy con trai ông vẫn còn dính dáng đến tôi.
Nhưng dường như lòng ông biết rõ, con trai ông chắc chắn sẽ đến gặp tôi.
Tôi chưa từng gặp mẹ Thẩm Trí, nhưng nhìn trên ảnh chụp thì Thẩm Trí giống mẹ hơn, giờ đây sau khi trải qua sự mài mòn của năm tháng, hai người cùng ngồi trên một chiếc ghế, lại không khó nhìn ra được là cha con.
Nét mặt của ba Thẩm vẫn luôn khó xem như vậy, ông cũng không nề hà thể hiện ra sự lạnh lùng của mình trước mặt Thẩm Trí.
“Ba, có chuyện gì ông cứ nói đi.” Thẩm Trí bất đắc dĩ nói.
Ba Thẩm ngoảnh đầu nhìn hắn một cái, cố dịu giọng: “Tôi nghe nói cậu bị bệnh?”
“Ừm.” Thẩm Trí đáp một tiếng rồi im lặng.
“Ừm?” Ba Thẩm nghe thấy giọng điệu qua quýt của hắn, quay phắt đầu nhìn hắn chằm chằm, bỗng lên giọng: “Cậu bị ung thư đó có biết không?”
Đúng thế, ung thư, giai đoạn cuối, một người đang yên đang lành, sao lại để bệnh đến giai đoạn cuối mới đi khám, từ sớm lúc mới có dấu hiệu, cơ thể không khỏe, sao lại không đi khám? Sao lại trì hoãn cho đến giai đoạn cuối thế này?
Ba Thẩm không hiểu được, tôi cũng không hiểu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-biet-nguoi-khong-yeu-toi/2584720/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.