Chương trước
Chương sau
Editor: KimH
Beta: Maria
-
Sau khi giao nhiệm vụ cho Lôi Đình xong, Lâm Tinh Hà và Tiểu Tuyết Cơ chuẩn bị rời khỏi phòng.
Cô nói: "Tôi muốn đi tìm Lăng Tịch Nhiễm."
Phù Chu nói: "Cô đi tìm trước đi, tôi có chút chuyện muốn nói với Lôi Đình, lát nữa tôi đi tìm cô sau, cô đi một mình có được không?"
Lâm Tinh Hà nói: "Lệ quỷ ở ngoài đã bị dọn dẹp gần hết rồi. Vả lại nếu đụng phải thì cũng không đáng sợ lắm..."
Phù Chu nhớ lại buff né tránh công kích 100% khiến người ta kinh ngạc của Lâm Tinh Hà trong phòng thuyền trưởng, nói: "Ok, vậy cô đi trước..." Nhưng còn chưa nói xong, không hiểu sao trong lòng cậu ta lại xuất hiện cảm xúc lo lắng.
Mặt cậu ta không cảm xúc, quay đầu nhìn Lôi Đình.
Lôi Đình đong đưa thân rắn ngay tại chỗ.
Phù Chu:...
Con trai đã có tâm trạng như vậy, Phù Chu không còn cách nào khác, đành phải sửa miệng nói: "Tôi không có gì muốn nói với nó, tôi đi tìm Lăng Tịch Nhiễm với cô."
Lôi Đình điên cuồng gật đầu, thỉnh thoảng còn nhìn trộm Tiểu Tuyết Cơ, hình như nó sợ bị phát hiện, chỉ vội nhìn thoáng qua rồi thu tầm mắt lại, ra vẻ như không có việc gì phe phẩy thân rắn.
Phù Chu:...Có câu nói hơi ngơ không biết có nên nói hay không.
Phù Chu coi như không nhìn thấy, rời đi cùng Lâm Tinh Hà.
Lúc đóng cửa phòng lại, Lâm Tinh Hà nhìn thấy Lăng Tịch Nhiễm.
Cô ấy gục đầu xuống, im lặng đứng ở ven tường, thân thể là trạng thái linh hồn, trong suốt hơn nhiều so với linh hồn đám lệ quỷ kia, thậm chí còn không bằng linh hồn hồi sáng lúc bọn chúng mới biến thành quỷ. Trông cô ấy như một làn khói nhẹ, gần như lúc nào cũng có thể tiêu tán.
Lâm Tinh Hà gọi nhẹ một câu: "Lăng Tịch Nhiễm?" . truyện xuyên nhanh
Lăng Tịch Nhiễm ngẩng đầu, nhìn Lâm Tinh Hà đầy yếu đuối.
Lâm Tinh Hà định nói với cô ấy rằng, nếu cô không tự sát, cho dù là chậm một bước, rồi cô cũng sẽ được cứu thôi. Nhưng khi nhìn thấy cô ấy, cô lại cảm thấy nói ra câu này sẽ làm tổn thương người khác. Việc đã đến nước này, thà không nói còn hơn.
Cô sửa miệng: "Tôi để xác của cô vào căn phòng này. Đợi khi tàu cập bến, tôi sẽ đưa xác cô về nhà..." Dừng một lát, cô lại nghĩ đến quy luật của kỳ thi, tàu cập bờ cũng là lúc kỳ thi sắp kết thúc, trong thời gian ngắn ngủi căn bản không có khả năng đưa xác cô ấy về nhà, vì thế cô lại nói: "Hoặc là đợi lúc lệ quỷ trên tàu bị giết gần hết, không còn uy hiếp gì nữa, tôi dành chút thời gian đưa về đất liền giúp cô."
Cuối cùng Lăng Tịch Nhiễm cũng mở miệng, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Lâm Tinh Hà đã đoán được em gái trước mắt này là người có tính cách thế nào,từ từ lên kế hoạch tấn công, nở nụ cười vô cùng thân thiện, nói: "Tìm một chỗ nói chuyện được không?"
Lăng Tịch Nhiễm khó hiểu nhìn cô, mất tự nhiên nói: "Em...Em không có tác dụng gì đâu, em không làm được gì hết, em thuộc loại quỷ yếu nhất... Ngay cả báo thù cho bản thân em còn không làm được, em... Em không giúp chị được đâu."
Lâm Tinh Hà nói: "Em gái, đừng coi thường bản thân, mỗi người đều có khả năng vô tận, có lẽ em chưa khai quật ra tiềm năng ẩn sâu trong nội tâm mình thôi. Đến đây, chúng ta ngồi xuống trò chuyện một lát..."
Lâm Tinh Hà muốn kéo Lăng Tịch Nhiễm, chỉ là cô chưa làm gì đã dừng lại, cô nhận ra mình không thể chạm vào cô ấy được, vì thế cô lại đi vào căn phòng vừa nãy.
Phù Chu cũng đi vào theo.
Lăng Tịch Nhiễm vừa vào phòng đã nhìn thấy thi thể của mình và một con rắn xanh khổng lồ ở cạnh thi thể.
Rắn xanh như có linh tính, tuy dáng dấp có vẻ hung dữ, nhưng lúc này trông vừa ngoan ngoãn vừa ngốc nghếch đáng yêu, thậm chí còn để lộ ra một chút ngây thơ, vui vẻ đong đưa thân rắn của mình.
Lăng Tịch Nhiễm vốn có vài phần đau thương khi nhìn thấy thi thể của mình, nhưng nhìn thấy con rắn ngây thơ này, cô ấy lập tức không thấy đau thương nữa.
Lâm Tinh Hà nói: "Em gái, em có tâm nguyện gì không?"
Lăng Tịch Nhiễm kinh ngạc nói: "Em là một sinh viên, sang năm là tốt nghiệp rồi. Nghỉ hè năm nay em và bạn bè cùng lên tàu du lịch chơi, không ngờ lại không xuống được nữa, bạn em đã sớm mất trong đợt tàn sát đầu tiên..." Nói đến đây, sống mũi Lăng Tịch Nhiễm cay cay, cô ấy nói tiếp: "Em nhớ cha, em nhớ mẹ, em muốn gặp lại bọn họ. Bọn họ vất vả nuôi em lớn, em còn chưa kịp báo đáp bọn họ thì đã chết thảm ở đây... Em có lỗi với bọn họ."
Lăng Tịch Nhiễm che mặt lại, khóc nấc lên.
Lâm Tinh Hà nói: "Đừng khóc, chết không có nghĩa là hết, em có thể lấy hình dạng linh hồn để tiếp tục tồn tại, chứng minh trong tương lai tất cả đều có khả năng xảy ra. Đừng để cái suy nghĩ chưa làm được gì cho đời thì đã chết trói buộc tư duy bản thân! Bây giờ em rất yếu, nhưng không có nghĩa là sau này em cũng yếu. Chỉ cần em mạnh đến một trình độ nhất định thì không có gì là không có khả năng..."
Giọng nói của Lâm Tinh Hà trở nên dịu dàng nhưng cũng rất mạnh mẽ.
"...Lần này em khác với lần luân hồi trước, lần luân hồi này đã bị chị thay đổi hoàn toàn, không còn cuộc tàn sát quy mô lớn của lệ quỷ nữa, bây giờ bọn chúng mới là kẻ bị tàn sát. Tuy em là một con quỷ mới, sức mạnh cũng rất yếu, nhưng em có thể học tập, có thể trở nên mạnh mẽ trong quá trình học tập, không có ai sinh ra đã mạnh cả. Chị và các bạn của chị sẽ không ở lại trên con tàu này mãi đâu. Sau khi giải quyết xong chuyện này, nhiệm vụ của tụi chị cũng hoàn thành rồi, cuối cùng người thống trị con tàu này sẽ là em thôi!"
"...Em gái, em có biết sau khi em thống trị con tàu này, em có thể trải qua những ngày tháng như nào không? Tuy bây giờ chưa biết tại sao con tàu này rơi vào vòng luân hồi, nhưng em thử nghĩ xem, sau khi giải quyết xong sinh vật đáng sợ trên tàu, đây là một con tàu có thể đẻ ra trứng vàng đấy, nó không cần dầu, cũng không cần cung cấp đồ ăn cho nó, nó chính là một con tàu luôn luôn chuyển động! Em không cần làm việc cũng có thể trải qua cuộc sống xa hoa trên tàu du lịch, đợi em học xong cách điều khiển đồ vật thì có thể chơi được cả di động và máy tính. Khác với những nhân viên còn đang tăng ca, em có thể sống sung sướng trên tàu du lịch, còn có thể ngồi đếm tiền, ngày tháng như vậy, em chưa từng nghĩ qua ư? Em còn có thể báo đáp cha mẹ mình nữa!"
"...Chị tính qua rồi. Tuy tàu du lịch này đón ít khách, nhưng có 400 hành khách lận, lại còn chạy trên biển nửa tháng, phòng khoang trong có giá là 8000 tệ, phòng có ban công là 10100 tệ. Cho dù chỉ tính theo giá của phòng khoang trong, 400 hành khách, tính cả tiền boa và tiền ăn uống chơi bời, trong một chuyến đi biển, lợi nhuận em thu được ít nhất là 400 vạn, nửa tháng có 400 vạn, một tháng đã có 800 vạn rồi! Hơn nữa em tính thử đi, nhân viên trên tàu du lịch toàn là quỷ, không cần trả tiền lương. Em tốt nghiệp xong đi cướp ngân hàng cũng không có được 800 vạn trong một tháng đâu!"
Lăng Tịch Nhiễm nghe thấy số tiền lớn như vậy, ngây người.
Phù Chu cũng ngây người.
...Tàu du lịch luân hồi còn có thể dùng như vậy à?
Lâm Tinh Hà còn nói thêm: "Một tháng 800 vạn, em có thể mua được cho cha mẹ mình một căn hộ nhỏ ở đô thị cấp 1 chỗ em đúng không? Số tiền mà tàu du lịch thu vào trong một năm cũng có thể mua được 10 phòng xép ở khắp nơi trên cả nước, đến lúc đó để ba mẹ em tìm một người môi giới đáng tin cậy, tiền thuê nhà mỗi tháng có thể giúp họ trải qua cuộc sống sung sướng rồi!"
Lâm Tinh Hà: "Em gái, em có muốn sống những ngày tháng như vậy không?"
"Muốn!"
"Rất muốn..."
Lăng Tịch Nhiễm và Phù Chu không hẹn mà cùng trả lời vấn đề của Lâm Tinh Hà, vậy nên hai người nhìn nhau, Phù Chu xấu hổ quay đầu sang chỗ khác, tim đập bình bịch.
Thế giới cũ của Phù Chu là thế giới tiên hiệp, trước đây cậu ta đã từng trải qua những ngày tháng nghèo khổ, sau này mới leo lên được tiên môn. Tuy việc học có thành tựu, nhưng cũng không giàu đến nỗi có thể trải tiền ra nằm, sau đó lại đi vào Trường học Nhân Vật Phản Diện, bắt đầu phải tính toán tỉ mỉ về điểm số rồi tiêu một số điểm lớn mua Lôi Đình trong vị diện thương thành làm vật cưỡi. Sau khi mua Lôi Đình, gia sản của cậu ta tụt hẳn xuống cấp D, nhưng dưới sự chăm chỉ nỗ lực đi thi, bây giờ cậu ta đã lên đến cấp B. Sau khi kết thúc kỳ thi này, lên được cấp A cũng không thành vấn đề.
So sánh giữa ngày tháng nằm đếm tiền trên tàu du lịch và ngày tháng kiếm điểm trong trường học, đúng là một trên trời một dưới đất.
Phù Chu không muốn nỗ lực, chỉ muốn mang theo Lôi Đình nhà mình ăn no chờ chết trên tàu du lịch thôi.
Cậu ta vốn chỉ suy nghĩ trong lòng mà thôi, nhưng khi Lâm Tinh Hà hỏi ra, cô nói năng khí phách, giọng điệu dõng dạc hùng hồn hoàn toàn cảm hóa cậu ta, làm cậu ta cảm thấy nếu không hô to một câu "muốn" thì không xứng làm người!
Nhưng kiêu ngạo và tự tôn không cho phép cậu ta làm vậy. Vì vậy, cậu ta chỉ khẽ nói "rất muốn", đối lập với một tiếng "muốn" tràn đầy sức mạnh của Lăng Tịch Nhiễm, Phù Chu cảm thấy mình thua rồi.
Cậu ta nhanh chóng nhận ra mình không có cách nào cạnh tranh với Lăng Tịch Nhiễm. Kỳ thi vừa kết thúc, cậu ta sẽ phải rời khỏi trường thi này.
Vì cứu vãn lại thể diện của mình, cậu ta nhìn về phía Lôi Đình: "Lôi Đình, con không thể sống một cuộc sống xa hoa dâm dật như vậy, còn dám nghĩ đến cơ đấy, con nghĩ hay lắm."
Lôi Đình không thể nói tiếng người: Shh..."
...Con không có! Tiểu Tuyết Cơ, anh không phải là một con rắn như vậy! Anh là một con rắn làm đến nơi đến chốn!
Tiểu Tuyết Cơ lười nhác liếc nó một cái: "Meo..."
Lâm Tinh Hà không nói linh tinh với Phù Chu, coi như không nghe thấy cậu ta nói gì, tiếp tục nói với Lăng Tịch Nhiễm: "Muốn không?"
"Muốn!"
Lúc này đây, Lăng Tịch Nhiễm càng xác định!
Cô ấy chưa từng nghĩ đến việc sau khi chết thảm còn có thể sống cuộc sống của quỷ, chỉ cần không buông tay, tất cả đều có khả năng! Cô ấy hô to: "Muốn! Em muốn sống những ngày tháng như vậy! Chị dạy em đi, cái gì em cũng nguyện làm!"
Lăng Tịch Nhiễm cũng không ngốc, biết chị gái trước mắt này không có khả năng giúp mình mà không có lí do. Nhưng nếu tình nguyện giúp mình, cho dù có mục đích gì đi chăng nữa, cô ấy cũng rất biết ơn.
Cô ấy nói: "Em có thể trả bất cứ giá nào."
【 Ha ha ha ha ha ha ha sao một màn này trông quen thế nhở? 】
【 Tuyết Nữ: Em gái, đây là tên trùm bán hàng đa cấp đó, đừng nghe cô ta. 】
【 Mẹ nó, tôi thấy giáo chủ rất có thiên phú đấy a ha ha ha ha ha, tôi cũng rất muốn! Ai mà không muốn ăn nhậu chơi bời trên tàu du lịch, mỗi tháng còn thu về được 800 vạn cơ chứ! 】
【 Khoan đã, tàu du lịch luân hồi còn có thể khai phá như vậy à? 】
【 Cười chết mất, giáo chủ cũng có đầu óc kinh doanh đấy chứ! Tôi tính rồi, đúng là không tốn đồng nào, chỉ cần có thể khống chế được lệ quỷ trên tàu du lịch thì không cần phải trả tiền lương đâu, chỉ cần bay lượn lung tung ở trên biển, nằm thu tiền vé tàu cũng đủ dùng rồi. 】
【 Hâm mộ ghê, không ngờ tôi lại bắt đầu hâm mộ Lăng Tịch Nhiễm, giáo chủ miêu tả kế hoạch này quá tuyệt vời, ai có thể cản được sức quyến rũ của tiền bạc cơ chứ? Oán niệm đến từ một con chó phải bạt mạng tăng ca 7749 cho công ty. Vì phải cực khổ tăng ca, ông chủ vai chính không phải là người nữa rồi, ngày nào cũng bóc lột tôi, tôi mới tức giận đi quyến rũ vợ anh ta đấy chứ! Một tiếng chị ơi thôi là tôi đã không cần phải cố gắng rồi, từ đó đã được trải qua cuộc sống hạnh phúc ngắn ngủi! 】
【 Huhu tui cũng hâm mộ lắm, nếu có thể trải qua ngày tháng như vậy thì làm nhân vật phản diện làm gì! Tui cúng bái cho cả nhà nhân vật chính được ăn ngon mặc đẹp cũng không thành vấn đề! 】
【 Mọi người đều đang hâm mộ Lăng Tịch Nhiễm, có mình tui soi hint của Lôi Đình và Tiểu Tuyết Cơ thôi à? Anh rắn chất phác ngốc nghếch đáng yêu x cô mèo xinh đẹp lạnh lùng ngọt ngào, CP tuyệt đẹp gì đâu ó! Ship! Ship mạnh luôn ó! 】
【 Lăng Tịch Nhiễm khác Tuyết Nữ nhiều, Tuyết Nữ là BOSS lớn, Lăng Tịch Nhiễm chỉ là một con quỷ mới dễ lừa thôi! 】
【 Tin giáo chủ! Được bất tử! 】
-
KimH chỉ muốn nói là KimH sẽ đăng truyện trên wattpad sau wordpress nha. Có thể là 1 ngày, 2 ngày, hoặc nhiều ngày nếu KimH lười. Hihi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.