Thật sự không thể cưỡng lại được, Thịnh Khanh tạm thời quên đi sự sợ hãi đối với Tư Thiên, mùi thịt mê hoặc khiến cô vươn tay cầm đũa gắp nó lên.
Nhưng lại có một đôi đũa nhanh hơn Thịnh Khanh, đoạt lấy miếng thịt cô vừa gắp, còn làm trò nhai nhai trước mặt Thịnh Khanh, sau đó nuốt xuống.
Nuốt! Xuống! Đi!!
Ánh mắt Thịnh Khanh nhìn theo chiếc đũa đã cướp đi miếng thịt của mình, giận mà không dám nói gì nhìn chằm chằm vào Tư Thiên, thu mình ngồi vào chỗ.
“Ở bên cậu ta hay ở bên anh vui hơn?” Tư Thiên hỏi lại vấn đề này.
Xem như một câu hỏi phụ.
“Ở bên anh, đương nhiên là ở bên anh vui rồi!”
“Cũng giống nhau cả thôi.”
Rốt cuộc Thịnh Khanh cũng đưa được một miếng thịt vào miệng như ý muốn.
“Em và cậu ta chơi gì thế?” Tư Thiên chậm rì rì hỏi một câu.
“À, cũng chẳng có gì, em chỉ vuốt lông của nó thôi. Ồ đúng rồi, nó thơm lắm, mềm nữa, thực sự rất thoải mái, cho nên lúc sau em còn ôm nó…”
Thịnh Khanh cầm lá rau xà lách mà Tư Thiên đưa cho bọc lấy thịt.
Vốn dĩ cô muốn bứt ra, nhưng lại sợ anh không vui.
Thật khó hầu hạ mà.
Thịnh Khanh há miệng, định nhét miếng rau kẹp thịt vào miệng cắn một ngụm.
Ai biết đột nhiên Tư Thiên lại duỗi tay ra.
Không có một tia băn khoăn, cũng không có một tia phòng bị.
Cứ như vậy, Thịnh Khanh ngậm lấy ngón tay Tư Thiên ba giây đồng hồ.
Một giây…
Hai giây…
Ba giây…
Lúc này Thịnh Khanh mới từ khiếp sợ lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-nhan-thiet-bat-coc/929587/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.