Tuy Quý Thanh Thanh đã từng chứng kiến nhiều chuyện, nhưng cũng không khỏi hô lên một tiếng kinh ngạc.
“Tổng giám đốc Thịnh, so với việc trêu ghẹo tôi, bây giờ ra ngoài kiểu gì mới là vấn đề lớn nhỉ?” Quý Thanh Thanh cau mày.
Thịnh Đình An nhìn thoáng qua cửa, đột nhiên tìm chiếc ghế dựa ngồi xuống.
“Thứ ký Quý, vốn dĩ tôi cũng là đàn ông, cái cửa này chẳng tính là gì, nhưng mấy ngày trước có kẻ khiến chân tôi bị thương, nếu như mạnh mẽ đá văng cánh cửa này, chỉ sợ chân tôi…”
Thịnh Đình An nghiêm túc đấm vào chân mình.
“Tổng giám đốc Thịnh, chân trái của anh mới là chân bị thương, anh đấm đùi phải làm gì thế?”
“Ồ, ngại quá.” Mặt Thịnh Đình An không đổi sắc đấm sang chân khác.
Thịnh Khanh thích thú nhìn vào màn hình.
Không nghĩ tới, không nghĩ tới, đã từng thấy nhiều Thịnh Đình An trưởng thành bình tĩnh, hiếm khi thấy Thịnh Đình An còn có thể như vậy trước mặt Quý Thanh Thanh.
“Cốc cốc, tổng giám đốc Thịnh có ở trong không?”
“…”
“Kỳ quái, không có ai sao?”
Cửa bị đẩy ra.
Thịnh Khanh bảo 001 thu hồi video.
“Anh là?”
Người đến là một người đàn ông, thân trên mặc áo sơ mi màu đỏ với một chiếc túi cẩu thả, thân dưới là quần tây đen thông thường.
Tóc được chải lệch đến ngôi giữa, trên sống mũi cao thẳng là một cặp kính gọng vàng.
Thịnh Khanh nhìn thoáng áo sơ mi của anh ta, yên lặng cúi đầu nhìn con chó ngốc Hứa Mặc Vân ăn mặc đỏ rực đang chảy nước miếng.
Đẹp thì đẹp đấy, chỉ là…
Giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-nhan-thiet-bat-coc/929586/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.