Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
......
Mộ Sâm ngủ nướng, khoảng chừng năm phút là dậy.
Kết quả sau khi tỉnh dậy phát hiện cô gái nhỏ biến mất.
Anh hơi trầm mặt, nhìn cái chăn nhỏ đắp trên người mình, mím môi, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười.
Chạy loạn cái gì.
Không sợ bị người ta đem bán hả.
*
Toilet có không ít người vây xem.
"Nó không phải không có việc gì sao? Lại không có chuyện gì xảy ra, cô còn muốn tôi xin lỗi? Cô biết tôi là ai không?" Dương Liễu cười nhạo nói, giữa những câu nói đầy vẻ khinh thường.
Thái độ này của cô ta làm cho không ít người vây xem khó chịu.
"Thái độ gì vậy, đẩy con người khác còn ở đây lý lẽ."
"Cô bé kia nhìn rất ngoan, một câu cũng chưa nói, làm tôi thấy mà đau lòng."
"Khi dễ một đứa nhỏ tính cái gì? Thật không biết xấu hổ sao?"
Tiểu gia hỏa vỗ tay nhỏ, nhìn lòng bàn tay có chút trầy da, trầm mặc không nói.
"Thế nào? Đau không bảo bối?" Người phục vụ nữ đau lòng đưa tay xoa đầu Diệp Tang.
Lúm đồng tiền của Diệp Tang hiện ra, nhỏ giọng nói, "Không đau."
Bé phải quay lại rồi.
Nếu không chú tìm không thấy mình sẽ lo lắng.
Tiểu gia hỏa nhìn như người không có việc gì vỗ bàn tay nhỏ, bước chân ngắn nhỏ bộ dáng cực kỳ tiêu sái, làm cả nhóm người vừa rồi tức giận không thôi lúc này bị manh đến mức mặt đỏ như máu.
"A a bảo bối thật hiểu chuyện."
"Quốc gia thiếu tôi một cô con gái hiểu chuyện như vậy!!"
Dương Liễu thấy thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-nam-cai-vai-ac-ba-ba-tranh-nhau-sung/1107090/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.