Chương trước
Chương sau
Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mộ Sâm: "......"
Đây là cách mà hai tên cẩu này dạy con?
Mẹ nó.
Trong khoảnh khắc này, anh thiếu chút nữa phun trào trước mặt cô gái nhỏ.
Thần mẹ nó nhổ cỏ tận gốc, nghiền xương thành tro.
Nghe đi.
Có phải là tiếng người không?
"Chú, chú có chuyện gì vậy?" Tiểu gia hỏa nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt Mộ Sâm đang chuyển dần thành đen liền khó hiểu hỏi.
Mộ Sâm hít một hơi thật sâu, vặn khuôn mặt của tiểu gia hỏa qua phía mình, đối diện với cặp mắt mèo trong veo kia của bé, anh nói, "Nếu hai người ba kia của cháu không dạy cháu cái gì gọi là quyền bình đẳng, vậy hôm nay chú sẽ phổ cập khoa học cho cháu một chút."
Cô nhóc ngoan ngoãn gật đầu, hàng lông mi cong vút khẽ lay động, như một con búp bê Tây Dương, "Dạ ~"
Mộ Sâm cũng không biết hôm nay bị trúng gió hay gì.
Anh cảm thấy nếu hôm nay anh không hòa hoãn quan hệ với cô nhóc này, không chừng Diệp Tang sau khi đi theo hai người ba kia về nhà, ngay cả anh là ai đều nhớ nổi.
Mộ Sâm mỉm cười, "Kỳ thật chú là một người rất dễ nói chuyện."
Diệp Tang: "......" Bé đột nhiên có chút sợ.
"Mỗi người đều có quyền bình đẳng."
Tiểu gia hỏa bất an run lông mi, "Vâng......"
Bình đẳng.
Anh chuẩn bị nói cho cô nhóc này theo cách đơn giản dễ hiểu nhất, anh vỗ vai bé, "Ví dụ như chú này, lúc chú mắng cháu, cháu cũng có thể mắng lại."
"Chú đánh cháu một cái, cháu cũng có thể đánh lại chú." Dù sao tay chân nhỏ nhắn cũng không có uy hiếp gì.
Tiểu gia hỏa giật mình một cái.
Mộ Sâm lại tiếp tục nói, "Ví dụ khác, chú đâm cháu một cái, cháu......"
Chùm tóc của tiểu gia hỏa ngay lập tức dựng lên, bé nhỏ giọng, mắt mèo phiếm hơi nước:
"Người nọ có, có thể sẽ chết."
Mộ Sâm: "......"
"Phụt." Trợ lý Lưu ngồi ở phía trước nghe được cuộc đối thoại này thiếu chút nữa không cười chết.
Mặc dù, boss bọn họ cùng Hoắc tiên sinh có chút hiểu lầm nhỏ đối với cách giáo dục trẻ con.
Nhưng Mộ tiên sinh này tựa hồ cũng là kẻ tám lạng người nửa cân.
Thần mẹ nó đâm cháu một cái.
Người bình thường nghe lời này chắc đứng tim chết mất.
"......" Mộ Sâm lâm vào trầm mặc thật lâu sau khi nghe tiếng cười của trợ lý Lưu.
Anh không chỉ không cải thiện quan hệ với tiểu gia hỏa được, mà thậm chí còn làm lệch lạc đi tâm lý của Diệp Tang.
Cô nhóc ôm chặt túi nhỏ, co người sang một bên, nhịn không được nhỏ giọng, "Chú......"
"Hả?" Mộ Sâm nhếch miệng, phục hồi tinh thần lại nhìn về phía bé.
Mắt mèo của tiểu gia hỏa chớp một cái, "Mỗi người đều có quyền bình đẳng."
"Ừm." Anh thờ ơ gật đầu.
Về lý thuyết, điều này là đúng.
"Vậy, vậy sau này mọi người đánh mông của cháu......" Diệp Tang ngẩng khuôn mặt nhỏ, mắt mèo sáng lấp lánh.
Lời còn chưa nói xong, nhưng Mộ Sâm quỷ dị đã hiểu ý bé.
"Không thể." Anh không chút nghĩ ngợi mà từ chối.
Rốt cuộc nhãi ranh này mỗi ngày nghĩ cái gì trong đầu vậy?
Tiểu gia hỏa dẫu miệng, tiếc nuối ồ một tiếng.
*
Mộ Sâm vì cải thiện quan hệ có chút xấu hổ của bọn họ, thuận tiện tránh né hai kẻ điên trong nhà kia nên trực tiếp đi phòng riêng.
Nhân viên phục vụ nữ liếc nhìn tiểu gia hỏa ngồi trên sô pha một cái, mặt mày không khỏi cong cong, chân thành nói: "Thưa ngài. Con của ngài thật đáng yêu."
Mộ Sâm nhìn về phía nhãi ranh kia, thề thốt phủ nhận, "Đây không phải con tôi."
Anh không có đứa con lớn như vậy, cảm ơn.
Huống chi......
Một Thẩm Sơ Trần cũng đã đủ làm người đau đầu, lại thêm Hoắc Nghiêu.
Cùng hai người kia tranh con, ha hả......
Anh chưa điên.
Diệp Tang không đáng.
Người phục vụ nữ sửng sốt, biết mình hiểu lầm, vội vàng cười xin lỗi một cái, cầm thực đơn đi ra ngoài.
Tiểu gia hỏa ngẩng khuôn mặt trắng nõn mềm mại, đầu lưỡi nhỏ hơi cuốn lên, tự mình chơi tiếp.
Mộ Sâm khẽ nhắm mắt lại, cả đêm hôm qua không ngủ được, giờ bật máy lạnh thì hơi uể oải buồn ngủ.
Một mình Diệp Tang có rất nhiều trò tiêu khiển để chơi nên rất vui vẻ.
Bé lắc lắc kim nguyên bảo nhỏ, từ trên sô pha nhảy xuống, đột nhiên có chút muốn đi WC.
Cô nhóc do dự nhìn Mộ Sâm một cái, chậm rãi lấy chăn đắp lên cho anh.
Sau đó nhẹ nhàng tự mình bước ra ngoài.
......
Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy màu hồng có tay áo hình bướm, mái tóc đen dài được buộc thành đuôi ngựa hơi xoăn, mắt ngọc mày ngài, bóng dáng một mình lang thang trên hành lang nhìn rất bắt mắt.
Bé bước chân ngắn nhỏ đi khắp nơi tìm WC.
Tiểu gia hỏa cổ đeo dây chuyền kim nguyên bảo có lục lạc phát ra thanh âm thanh thúy, khiến nhiều người chú ý đến cô bé.
"Chị ơi ~" Người phục vụ đang đưa đồ ăn bị chặn lại còn sửng sốt một chút, cô hơi cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa này, không khỏi nhẹ giọng nói, "Hả? Chị đây."
"Làm sao vậy bảo bối?"
Tay nhỏ của Diệp Tang hơi nắm chặt góc váy, ngượng ngùng cúi thấp đầu, "Tang Tang muốn đi WC."
...... Sau đó tìm không thấy đường.
Người phục vụ nữ thấy thế nhịn không được cong mi, quả thực bị cô nhóc này manh đến chịu không nổi.
"Đi, chị dẫn em đi tìm WC được không?"
Tiểu gia hỏa gật đầu, ngoan ngoãn đi theo đối phương.
Khi bé bị dắt đến buồng vệ sinh, người phục vụ nữ vẫy tay, ý bảo bé đứng bên ngoài chờ mình.
Khi Diệp Tang từ trong WC ra tới, dịch bước chân, thấy chị gái kia đang đứng bên cạnh mình.
Tiểu gia hỏa bước chân ngắn nhỏ vừa định đi qua, liền có một người phụ nữ xinh đẹp trang điểm tinh xảo mới từ trong WC đi ra, tay cầm điện thoại bắt đầu hùng hùng hổ hổ.
"Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi? Không thể chọn đội HL được. Đã bao nhiêu lần anh thua mà không biết à?"
"Đừng nói với tôi bất kỳ xung đột nội bộ nào, OK? Bây giờ đã khác. Nếu họ không được, vậy để các đội khác thay thế họ."
"Tôi cho các anh một cơ hội cuối cùng, nếu đội loser đấy lại thua, thì trực tiếp giải tán đi."
Người phụ nữ nói chuyện càng lúc càng tức giận, hơi siết chặt điện thoại, bắt đầu hận trời cao.
Cô ta đường cũng không thèm nhìn, vốn dĩ đã bực bội, lúc này lại thấy đứa nhóc kia đi đường chậm chạp, tức khắc khó chịu trong lòng lại tăng thêm.
"Tránh ra. Đừng chặn đường." Cô ta không chút do dự đẩy ra đứa nhỏ đang đứng ở phía trước ra, bước ra chân dài, nhấc chân muốn đi về phía trước.
Kết quả không nghĩ tới bị người một người cản lại.
Sự bực bội trong lòng cô ta đã lên tới đỉnh điểm.
"Cô làm gì vậy? Tại sao không cho tôi đi?" Dương Liễu hơi ưỡn ngực, nhìn người cản mình lại, có chút bất ngờ.
Tức chết mất.
Số hôm nay đúng là xui thật.
Người cản lại cô ta chính là người phục vụ nữ dẫn Diệp Tang lại đây.
Cô đang nhìn cô bé này đi đường bình thường rất ngoan, kết quả người phụ nữ này vừa đi ra liền như bị động kinh, tự nhiên đem tiểu gia hỏa đẩy ngã trên mặt đất không nói, thế nhưng còn quay người bỏ đi.
Cô tức không chịu được, trực tiếp cản đối phương lại.
"Cô đẩy cô bé này thì ít nhất cũng phải nói xin lỗi rồi đi chứ?" Người phục vụ nữ gằn từng chữ một.
Dương Liễu mắt trợn trắng, nhìn về phía cô nhóc bị mình đẩy ngã trên mặt đất.
Tiểu gia hỏa cúi đầu bị người đỡ lên, bé ngoan ngoãn vỗ tay nhỏ, mắt mèo mang theo hơi nước cùng vài phần mờ mịt sau khi bị đẩy ngã.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.