Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~
Mộ Sâm: "......" Đây là cái logic quỷ quái gì vậy.
"Không." Mộ Sâm lạnh lùng nói với cô bé, "Câu chuyện này nói cho chúng ta biết, cổ tích đều là gạt người."
Anh hơi cười lạnh, "Ai quan tâm cháu là Gia Cát Lượng hay là Chu Du, dù sao cuối cùng vẫn phải chết."
Diệp Tang: "......" Có lẽ Mộ Sâm không biết khi anh nói ra những lời này một cách nhẹ nhàng, rất giống nhân vật phản diện trong phim truyền hình lúc 8 giờ.
Tiểu gia hỏa cọ tới cọ lui trên gối, mơ mơ màng màng trợn to mắt mèo, "Nhưng nhân gia cũng chưa nói sai."
Tới cũng tới rồi, dù sao ai cũng đừng nghĩ đang tồn tại lại muốn rời đi thế giới này.
Mộ Sâm: "......"Hình như cũng có lý.
A phi.
Có lý cái rắm.
Nhãi ranh này suốt ngày nói mấy cái logic thần thánh này đâu ra mà nhiều vậy?
"Chuyện đã kể xong."
Anh đưa thuốc cho Diệp Tang, nén lại kiên nhẫn, gằn từng chữ một nói: "Uống cho lão tử."
Thân thể cô bé giống như một quả cầu lửa nhỏ, ôm vào trong ngực càng mềm mại, mang theo hương sữa thơm, cái đầu nhỏ mềm mại ngoan ngoãn khiến người càng động tâm.
Khuôn mặt nhỏ nhăn lại tỏ vẻ kháng cự.
Mộ Sâm xoa đầu lông mày, không ngờ tới một ngày mình lại phải đi trông trẻ.
Mấu chốt là đứa nhóc này còn mẹ nó không uống thuốc!!
Tâm lý của Mộ Sâm như muốn sụp đổ.
Anh hơi cúi xuống, đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của cô bé, phiền muộn hỏi: "Rốt cuộc cháu có uống hay không?"
Lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-nam-cai-vai-ac-ba-ba-tranh-nhau-sung/1107063/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.