Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~
Cả đêm dạy kèm con nhóc này làm bài tập, trải qua gà bay chó sủa.
Mộ Sâm là một người lớn nhưng lại là lần đầu tiên biết được này mẹ nó dạy kèm quả thực không phải là chuyện mà người có thể làm!!
Anh tình nguyện đi viện nghiên cứu đối mặt một với một đám ngốc, cũng không muốn ở đây với con nhóc này.
Sau khi Diệp Tang được Mộ Sâm dạy lại, rốt cuộc mơ mơ màng màng mà sửa xong bài kiểm tra.
Tiểu gia hỏa như chó con lười biếng nằm trên bàn, chống cằm, cái miệng nhỏ nhắn khẽ bĩu ra, chùm tóc không tự chủ được mà gục xuống.
Nhìn cực kỳ đáng yêu.
Mộ Sâm hít sâu một hơi, nhìn tiểu gia hỏa đang ngủ say trên bàn làm việc, vươn ngón tay thon thả cân đối nhẹ nhàng chọc vào trán người kia, lạnh lùng nhắc nhở: "Về phòng ngủ đi."
Đáp lại anh chỉ là cái gáy của Diệp Tang.
Mộ Sâm: "......"
Đột nhiên anh muốn quăng con nhóc này ra ngoài quá.
Nhưng con nhóc này là một túi nước mắt di động, phỏng chừng anh còn chưa ném nó thì nó ôm cổ mình không buông tay.
"Tỉnh, tỉnh."
Mộ Sâm hiện tại nhìn thấy đứa nhỏ này liền phiền, thấy đối phương còn ăn vạ ở trong phòng mình, anh hơi nghiến răng, chưa từ bỏ ý định đẩy vai của tiểu gia hỏa.
Diệp Tang: "Ô......"
Bé muốn ngủ.
Bé buồn ngủ quá.
Hơn nửa đêm bé tỉnh ngủ vì bài kiểm tra, mấy tiếng sau lại sửa bài với Mộ Sâm.
Mộ Sâm dừng một chút, ngước mắt lên nhìn nhóc con đang dẫu môi, không ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-nam-cai-vai-ac-ba-ba-tranh-nhau-sung/1107056/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.