Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~
Diệp Tang ôm tay nhỏ, để khay trong tay lên bàn của anh, chỉ cảm thấy tiện nghi ba ba này thật quá đáng.
Cô bé mở miệng nói, "Nhân gia mang đồ ăn sáng cho ngươi, ngươi còn mắng nhân gia."
"Ngươi không có tâm!" Tiểu gia hỏa ủy khuất lên án.
Mộ Sâm "kẻ vô tâm": "......" Anh giật giật khóe môi, không muốn để ý tới con nhóc này nữa, rũ mắt xuống tiếp tục nghiên cứu tư liệu trong tay.
Diệp Tang thấy ba ba số 3 này không để ý tới mình, bé nâng khuôn mặt nhỏ tròn trịa lên, thanh âm nhuyễn manh thanh thúy vang lên, khó hiểu phát ra nghi vấn: "Chú không ăn sao?"
Mộ Sâm lạnh lùng nhìn cô bé một cái, nửa ngày nói một câu: "Không ăn."
Diệp Tang trong nháy mắt bối rối, đành phải tự mình cầm một cái bánh bao nhỏ, vừa uống sữa vừa ăn một mình nhìn ra rất vui vẻ.
Trái ngược với sự vui sướng của cô nhóc, Mộ Sâm đang làm việc thì không vui vẻ bằng.
Anh thấy cô nhóc phiền phức này đang ăn uống vui vẻ, anh lại phải đối mặt với mớ công việc bộn bề này.
Chính cái gọi là không có so sánh thì không có thương tổn.
So sánh xong, Mộ Sâm cảm thấy bị tổn thương sâu sắc.
Anh ngước mắt, khóe môi hơi nhếch lên, lạnh lùng lên tiếng: "Cho nên cháu tới chỗ này làm gì?"
Diệp Tang: "Đưa bữa sáng ~"
Mộ Sâm dù bận vẫn ung dung: "Bữa sáng đâu?"
Tiểu gia hỏa bị hỏi ngây ngốc: "...... Ăn, ăn xong rồi."
"......"
Mộ Sâm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi cút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-nam-cai-vai-ac-ba-ba-tranh-nhau-sung/1107050/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.