Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~
Thẩm Sơ Trần rất muốn giáo dục nhóc con trước mắt này nhưng lúc này lời nói đều cứng ở trong cổ họng.
Anh cứng đờ chuyển động con ngươi, vẻ mặt hiếm thấy ngây người, "Cháu, cháu gọi chú là cái gì?"
Nghe kỹ sẽ phát hiện âm cuối khi anh nói ra hơi phát run, thậm chí có một chút khó tin trong đó.
Thân thể mềm mại của cô nhóc ôm chặt lấy anh, nước mắt không ngừng rơi xuống, "Ôm Tang Tang một cái, ôm một cái... Ô."
Nhìn dáng vẻ như là bị sợ hãi. Bất quá cũng đúng, ai mà bị bắt cóc chắc cũng khó bình tĩnh lại.
Thẩm Sơ Trần bất chấp ảnh chụp rơi đầy trên mặt đất, chỉ có thể thật cẩn thận ôm chặt tiểu gia hỏa trong lòng ngực, thì thầm nhẹ nhàng dỗ Diệp Tang, "Đừng khóc, ngoan. Ba ba ở đây......"
Diệp Niên Niên và Tô Thụy Thụy ôm nhau, đau lòng khóc theo, "Ô ô ô, tụi con cũng muốn ba ba, ba ba ôm tụi con một cái."
Hai cậu nhóc ủy khuất cũng muốn tìm kiếm cảm giác an toàn vội nhào qua.
Kết quả là Thẩm quản gia ở bên cạnh vội vàng xách bọn họ trở về.
Nói giỡn.
Không thấy được chủ nhân của bọn họ đang dỗ trẻ sao?
Hai đứa nhóc này tham gia làm gì.
Tô Thụy Thụy, Diệp Niên Niên: "......"
Thẩm Sơ Trần cũng chú ý tới động tĩnh bên kia.
Cặp mắt đào hoa kia của anh hơi nâng lên, đôi mắt nhìn về phía bọn họ mang theo vẻ ghét bỏ rõ ràng.
Anh không chỉ có thờ ơ, thậm chí còn muốn một chân đá hai thằng nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-nam-cai-vai-ac-ba-ba-tranh-nhau-sung/1107036/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.