Tô Chiêm kinh ngạc nhìn Văn Mặc, cậu vạn nhất không nghĩ tới Văn Mặc sẽ để tâm đến những chuyện của cậu.
Trước kia Văn Mặc cũng không phải là bạn cùng phòng ký túc xá của cậu, cũng không chung một nhóm với câu, tại sao hắn lại lưu tâm về chuyện này.
Tô Chiêm cảm thấy khó hiểu cậu nháy mắt một cái, sau đó liền lười biếng mà nói: "Tại sao lại hỏi việc này, đây là việc cá nhân của tôi."
"Quan tâm bạn cùng phòng." Văn Mặc kiên nhẫn ăn ớt xanh mà vợ hắn gọi, uông một ngụm nước, động tác của hắn lịch sự mang theo vài phần tao nhã cùng kiêu ngạo: "Tôi thật sự quan tâm cậu."
Một người mỗi lần đều trêu chọc cậu đến phát điên, vừa rồi còn chế nhạo cậu là của cậu rất nhỏ, trong nháy mắt lại nói với cậu là hắn rất quan tâm đến cậu, Tô Chiêm chỉ cảm thấy hắn đang muốn đứng ở một góc độ nào đó cười nhạo cậu.
Tính tình Tô Chiêm kiêu ngạo, nếu có khó khăn cậu thường giấu ở trong lòng mình, cho nên chuyện này đừng nói là vì Văn Mặc hỏi, nếu như Phương Thập Thu có hỏi, cậu cũng sẽ từ chối trả lời.
Tô Chiêm để đũa xuống, khẽ xùy một tiếng: "Chồn cũng biết chúc tết gà hẳn là quan tâm lắm đây."
Mí mắt Văn Mặc không nhấc nói: "Tôi là chồn thì không sao cả, nhưng cậu là gà......"(hông mún hiểu cho lắm:> bởi vì căn bản tôi có hiểu đâu:DDD)
Tô Chiêm: "...... "
A a a, cậu lại mồm nhanh hơn não rồi, đến tột cùng là do cậu quá ngốc hay là do Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-ke-thu-cu-ky-hieu-roi/920717/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.