Chương trước
Chương sau
Đồ đạc của Tô Chiêm cũng không nhiều lắm, những thói quen hằng ngày của cậu cũng rất ổn, rất nhanh đã thu dọn xong.
Tưởng An Hành rất có tự giác mà giúp Tô Chiêm cầm một số đồ, nói với cậu: "Tôi giúp cậu mang đồ đến phòng cậu ta."
Văn Mặc đen mặt, đi tới bên cạnh Tô Chiêm, cầm nốt số đồ đạc còn dư lại trên tay cậu.
Đồ đạc cầm trên tay cậu đều bị Văn Mặc cầm lấy, hai tay cậu trống trơn đứng tại chỗ, cau mày nhìn Văn Mặc: "Tôi tự cần được, không cần cậu giúp."
Cậu đường đường là một nam sinh, chút đồ đạc ấy căn bản không cần Văn Mặc giúp.
"Đi thôi." Văn Mặc không phản ứng lại cậu, nhàn nhạt nói: "Nhanh lên một chút, nếu xuống muộn sẽ không có thời gian ăn cơm."
Văn Mặc cầm đống đồ của cậu ra khỏi phòng trước.
Có lẽ là vì nói chuyện với Tô Chiêm, nên tin tức tố của Văn Mặc cũng không áp chế Cận Minh Lỗi nữa.
Cận Minh Lỗi thả lỏng thở ra một hơi, muốn nói lại thôi, dùng ánh mắt cha già lo lắng nhìn theo Tô Chiêm: "Tô Chiêm, cậu...... "
Tô Chiêm quay đầu lại, cậu nhìn Cận Minh Lỗi biểu hiện kỳ quái nói: "Sao vậy?"
Cậu nói xong liền suy nghĩ một chút, sau đó như ngộ ra mà nói với Cận Minh Lỗi: "Yên tâm, tôi với cậu vẫn là huynh đệ tốt, lúc nào rảnh vẫn cùng chơi bóng."
Cận Minh Lỗi: "......"
Nam beta không ngửi thấy tin tức tố đều trì độn vậy sao, lẽ nào Tô Chiêm cậu không cảm giác được ánh mắt đáng sợ của Văn Mặc sao?
Ánh mắt của hắn phức tạp nhìn thoe Tô Chiêm, thấy Văn Mặc ở phía trước cũng không tiện nói chuyện, phất tay với cậu.
Chờ Tô Chiêm đi rồi, hắn lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tô Chiêm: Cẩn thận Văn Mặc một chút, khả năng hắn đối với cậu có tâm tư khác.
Cận Minh Lỗi vẫn coi Tô Chiêm là một beta, nếu hắn biết giữa Văn Mặc với Tô Chiêm đã xảy ra chuyện gì, nếu nhìn lại hành vi hiện tại của Tô Chiêm, ước chừng là muốn phát điên lên rồi.
Tưởng An Hành đem hành lý của cậu đặt vào phòng sau đó liền ra ngoài đứng ở cửa, thời điểm Tô Chiêm với Văn Mặc đến, cậu nhìn Tưởng An Hành khó hiểu nói: "Sao cậu không vào?"
Tưởng An Hành bất đắc dĩ chỉ chỉ Văn Mặc nói: "Cái tên này bảo vễ địa bàn quá mạnh, cậu ta không thích người khác vào, đặc biệt là không thích alpha vào phòng cậu ta."
Tô Chiêm khó hiểu nhìn Văn Mặc: "Vậy sao cậu lại nói với thầy muốn tìm bạn cùng phòng, đầu óc cậu bị chạm dây?"
Văn Mặc để túi đồ của cậu xuống, giơ tay ra nhìn đồng hồ, nói với Tô Chiêm mà không đáp lại lời cậu: "Cậu còn khoảng 20 phút để chỉnh đốn đồ đạc, xong sẽ đi ăn cơm."
Tô Chiêm cố ý làm trái lại lời nói của Văn Mặc: "Tại sao lại phải là bây giờ dọn, có thể để đến buổi tối làm."
Mí mắt Văn Mặc cũng không nhấc lên tính toán thời gian nói: "Chín giờ là đến tiết tự học buổi tối, mười một giờ sẽ tắt đèn, lúc đó cậu sẽ phải về phòng rửa mặt, còn thu dọn đồ thì tôi sợ không đủ thời gian, hiện tại nếu không chỉnh đốn lại một ít, có khả năng cậu sẽ phải tắm rửa khi nhà trường tắt đèn."
Tô Chiêm: "......"
Cậu phẫn nộ lầm bầm: "Cảnh tối lửa tắt đèn thì làm sao, đều là nam sinh sao hắn phải chú ý như vậy làm gì?"
Tuy rằng trên miệng cậu nói như vậy, nhưng vẫn là đàng hoàng bắt đầu chỉnh đốn lại đồ đạc, dù sao cậu cũng không phải là người chậm hiểu, đương nhiêu thời gian vẫn sẽ quan trọng hơn.
Cấu trúc phòng của Văn Mặc không giống với những phòng khác, rõ ràng là đã được xắp xếp lại, không có giường tầng, chỉ có hai giường, hai tủ lớn, một trong hai tủ được treo quần áo xa xỉ của Văn Mặc. (một túp lều tranh hai trái tuym vàng)
Tô Chiêm tự giác đem quần áo của cậu cất vào tủ khác.
Nhưng khi đặt đồ vào thì cậu có cảm giác rất lạ, trong phòng có hai cái giường mà lại có hai người, cậu cảm giác như đó là một không gian nhỏ dành cho hai người vậy.
Tưởng An Hành khâm phục nhìn Văn Mặc, như này là thế nào đây, mới nói mấy câu liền đem đối phương thu phục đến ngoan ngoãn rồi.
Tưởng An Hành cảm giác mình ở đây rất sáng, dứt khoát nói: "Tôi xuống căn tin trước."
Thời điểm Tô Chiêm đang thu thập quần sì cậu liền nhận được tin nhắn của Cận Minh Lỗi, tay trái cậu cầm quần sì để vào trong tủ, tay phải mở máy, thấy được căn dặn của Cận Minh Lỗi.
Cậu cười cợt, không để ý lắm.
Văn Mặc chính là đang trêu chọc cậu, còn có thể làm gì khác chứ, cái gì mà bản năng của alpha đối với omega, lúc học về khóa sinh lý cậu không chăm chú nghe giảng, nhưng cậu cũng cảm thấy không quá nghiêm trọng, dù sao cậu cũng có suy nghĩ nhất định về cái kia, Văn Mặc còn không có ý nghĩ muốn chiếm giữ lấy cậu. (ôi con tôi)
Cậu để điện thoại xuống, đang muốn tiếp tục dọn quần áo, cậu nghe được âm thanh của Văn Mặc: "Đúng là rất nhỏ."
Văn Mặc đứng phía sau cậu, ánh mắt có thâm ý khác nhìn vào quần sì cậu cầm trên tay.
Tô Chiêm cậu tức đến xù lông rồi.
Cậu tức giận đem quần sì cất vào ngăn tủ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tình cảm của cậu thật vĩ đại? Chẳng lẽ cậu không biết nhã nhặn là gì sao? Nói không chừng lúc nào cậu không để ý cẩn thận sẽ rắc một cái...... " (Tôi nghĩ là bạn nhỏ Tô đang nói về vấn đề bạn Mặc kéo khóa quần sau đó kẹp vào con chim cúc cu:)))))
Cậu vừa nói, vừa làm động tác kéo khóa lên xuống.
"Không biết có phải là do nhỏ quá nên mới dễ gấp hay không." Văn Mặc rũ mắt xuống, thanh âm từ tính lộ ra vẻ biếng nhác quyến rũ: "Nhưng tôi biết, cậu cũng không cần phải để ý về chuyện của cậu nhỏ, mà thực ra cậu cũng không cần quá to, vì cậu cũng không thể dùng được."
Đệt!
Lời này quá con mẹ nó đả kích người khác rồi đi, coi như cậu là một omega nam,tốt xấu gì thì giới tính của cậu vẫn là nam, cậu vẫn coi mình là beta nam nằm trên, thực sự những lời này cậu nghe không lọt tai.
"Tôi mua quần lót nhỏ, tôi vẫn sẽ còn mua nữa." Tô Chiêm trợn mắt lên, không có tâm tình thu dọn đồ đạc: "Cậu đừng có hỏi là dài bao nhiêu, của tôi rất dài, đặc biệt dài!"
Lần này cậu đã sáng suốt ra, tuyệt đoi không nói thử Văn Mặc, không thể thuận theo tên cầm thú này nữa.
Khóe môi Văn Mặc cong lên, không nói gì nữa, cùng Tô Chiêm đi ăn cơm.
Chân Văn Mặc dài nên hắn đi nhanh, Tô Chiêm lật đật đi theo sau, tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng Văn Mặc, cậu vẫn là rất rất tức giận.
Nhưng cậu vừa đi vừa nghĩ lại, cậu được ở cùng một phòng với Văn Mặc cũng tốt, tối thiểu việc cậu hấp thụ tin tức tố của đối phương sẽ dễ dàng hơn, cậu sẽ hút khô con sói đuôi lớn này.
Thời gian hiện tại đã là mười hai giờ rưỡi, căn tin một gần như đã không còn cơm, hiện tại chỉ có thể lên căn tin thứ hai để ăn.
Tiền tiêu vặt cua Tô Chiêm mặc dù nhiều, nhưng bình thường cậu đều thích mua một ít đô thể thao hay giày chạy, thậm chí còn cực kỳ thích những loại game mới ra lò, nên tiền ăn cơm trên người cậu còn dư lại cũng không nhiều.
Vì lẽ đó cho nên bình thường cậu đều đến căn tin một, hiếm lắm mới thấy hôm nay cậu đến căn tin hai.
Bình thường Văn Mặc đều ở căn tin một ăn cơm, hai người họ hầu như rất ít đụng mặt nhau trong căn tin, tính ra đây là lần đầu tiên cậu với Văn Mặc cùng nhau ăn cơm.
Thời điểm bọn họ đi đên, Tưởng An Hành đã bày ra các món sườn bò sốt, bò bít tết với khoai lang đều được cắt sẵn, cùng với Tưởng An Hành đang ngồi ăn ngon lành.
Tưởng An Hành lại vừa vặn chọn được một chỗ ngồi ba người, Tô Chiêm liền tiện đường ngồi cùng một bên với Tưởng An Hành.
Cậu có ý kiến với Văn Mặc, nhưng lại không ý kiến gì với bạn gay Tưởng An Hành ngồi bên cạnh, cậu cảm thấy hai người có thể ngồi cùng một chỗ ăn cơm.
Tô Chiêm vừa mới ngồi xuống, Văn Mặc liền liếc nhìn Tưởng An Hành một chút.
Tưởng An Hành run lên một cái, cười cười nói: "Cái kia, các cậu ăn gì thì cứ gọi thêm, tôi ăn xong rồi."
Tô Chiêm nhìn thực đơn cậu liền nảy ra một ý.
Trước tiên cậu đưa thực đơn cho Văn Mặc, sau đó cậu liền lấy điện thoại ra nhanh chóng đăng nhập vào nick wechat kèn trumpet, cậu vào nhóm hỏi dò mọi người: Tôi hiếu kỳ muốn hỏi một chút, Văn Mặc không thích ăn gì?
Kẹo cầu vồng: Cái này để tôi nhớ lại xem... tôi từng nghe bạn của Văn Mặc là alpha Tưởng An Hành nói, Văn Mặc ghét nhất là ớt xanh, thực sự rất ghét.
Tô Chiêm nhất thời đã hiểu ra, cậu hào phóng phát ra một bao lì xì cảm ơn, sau khi nhắn xong cậu liền cầm lấy thực đơn, chọn món chuyên có ớt xanh ——
Thịt lợn ba chỉ tươi xào ớt xanh, gà xé phay xào ớt xanh... Cậu nhàn nhạt nói: "Gọi món rẻ để tiết kiệm tiền, đắt tôi ăn không nổi."
Chống mắt lên nhìn cậu chỉnh tên Văn Mặc lịch sự bại hoại này đi.
Văn Mặc mặt không biến sắc nhìn Tô Chiêm gọi những món ăn kia lên, sau đó để cho đầu bếp đi xào mấy món ăn.
Tưởng An Hành cũng không dám thở manh, yên yên tĩnh tĩnh vùi đầu vào ăn món của chính mình gọi, sườn bò, bò bít tết, hắn chỉ lo cuộc chiến giữa hai người này sẽ thiêu đốt đến trê người hắn.
Mọi người xung quanh Văn Mặc đều biết hắn rất ghét ăn ớt xanh, ngay cả ba nhỏ của Văn Mặc cũng không ép hắn, vậy mà Tô Chiêm lại làm......
Là vô ý, hay là cố ý?
Tưởng An Hành yên lặng cắt sườn bò, tò mò xem sự tình kế tiếp, hắn cố nán lại muốn xem Văn Mặc sẽ làm thế nào.
Vào giờ này nhà ăn có rất ít người, rất nhanh các món cậu gọi đã đến.
Trước tiên Tô Chiêm liền gắp một đũa thịt xào ót xanh vào trong bát cậu, lười biếng nói với Văn Mặc: "Ăn Mau đi, đừng chỉ nhìn, cậu không mau ăn sẽ nguội mất."
Văn Mặc mang theo vẻ mặt bình tĩnh cầm lấy đôi đũa gắp lấy một miếng gà xé phay vào bát mình.
Tô Chiêm thấy hắn không động đến ớt xanh, cậu nhíu mày, chậm rãi khuyên hắn: "Cậu phải ăn nhiều ớt xanh vào, ớt xanh có nhiều chất vitamin với xenlulo, ăn nhiều sẽ khiến thân thể khỏe mạnh, cậu còn đang trong giai đoạn phát triển, không thể kiêng ăn."
Văn Mặc trầm mặc nhìn chằm chằm đĩa ớt xanh, hắn ngẩng đầu lên, tựa cười như không nhìn Tô Chiêm hỏi: "Cậu muốn tôi ăn ớt xanh sao?"
Tô Chiêm không nhận ra được bất kỳ cái bẫy nào, liền gật đầu như gà mổ thóc.
Văn Mặc gắp một đũa thịt xào ớt xanh, từ từ bắt đầu ăn.
Căm của Tưởng An Hành muốn rơi luôn xuống bàn cơm, đặc biệt câm nín không nói được gì.
Vừa mới nói sẽ cẩn thận đem Tô Chiêm thu phục làm cho cậu ngoan ngoãn, hóa ra cậu ta lại chọn nước đi này, đối phương nói một câu đến ngay cả đồ ăn cậu ta ghét nhất vẫn có thể ăn.
Bộ dạng của cậu ta như này, cũng không biết chắc ai sẽ thu phục được ai.
Văn Mặc mặt không biến sắc đem thịt xào ớt xanh muốt xuống lại gắp thêm một đũa nữa, nói: "Cậu quản tôi ăn cơm như này, cũng không phải là không được, có điều nếu dựa vào quy củ nhà tôi, bình thường phải là vợ tôi mới có thể quản tôi."
Tô Chiêm: "......"
Cậu không nghĩ tới đây là cậu tự đào hố chôn mình, nhất thời không nhìn nổi một bàn toàn ớt xanh nữa, lại muốn gọi thêm vài món khác.
Văn Mặc lấy lại thực đơn, bình thản nói: "Tôi với cậu chỉ có hai người, gọi thêm món ăn không hết sẽ rất lãng phí, trưởng bối nhà tôi đã dạy tôi lúc tôi còn nhỏ, những món ăn trên bàn, đều được mọi người cực khổ mà làm ra."
Tô Chiêm: "......"
Cậu tức giận đến mức mặt đỏ hết lên, lại nói không lại Văn Mặc.
Tưởng An Hành: "...... "
Tưởng An Hành cảm thấy Văn Mặc quá phô trương, nhưng bây giờ lại còn thấy được bộ dáng hắn bày đặt tán tỉnh, trông hắn giống như một con công đang xòe đuôi đều lẳng lơ giống nhau.
Tưởng An Hành nhanh chóng nuốt xuống miếng sườn bò cuối cùng, liền rời đi.
Con kỳ đà cuối cùng cũng đã đi rồi, Văn Mặc hạ mắt nhìn Tô Chiêm đang cúi đầu ăn cơm, dùng ngữ khí ôn hòa hỏi cậu: "Tại sao cậu không nói với thầy rằng cậu là omega?"
Tô Chiêm nuốt thức ăn trong miệng xuống, cậu nhún vai nói: "Không phải việc của cậu, cậu đừng hỏi nhiều. Cậu đừng tưởng rằng tôi không nói với thầy chuyện tôi là omega thì cậu muốn làm gì tôi thì làm, chữ anh Tô cũng không phải để làm cảnh."
"Cậu nghĩ tôi muốn đối sử với cậu như vậy?" Văn Mặc theo lời của cậu nói tiếp: "Thật ra, tôi cảm thấy cậu có thể đối sử tốt với tôi hơn một chút, vì những việc cậu làm trước đó quá đáng hơn tôi nhiều...... "
Tô Chiêm uống một ngụm nước, nghe hắn nói như thế cậu nhất thời bị sặc.
Văn Mặc dùng lực tay vừa phải, vỗ nhẹ phía sau lưng cho Tô Chiêm, giong nói hắn đột nhiên thay đổi, trở nên nghiêm túc hơn: "Tôi đã để ý đến cậu hai tuần vừa rồi vẫn không về nhà, có chuyện gì xảy ra sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Mặc: Tôi muốn vợ tôi quản tôi, vợ tôi nói gì tôi cũng nghe (Ngoại trừ việc bảo tôi ngừng trêu chọc em ấy)
***
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.