Trong mắt Hoắc Ngôn Sinh không giống vừa mới tỉnh ngủ, tại thời điểm Dung Lân mặc quần áo, hắn cũng đã tỉnh, sở dĩ không nhúc nhích, là muốn nhìn Dung Lân muốn làm cái gì.
Xoay người ngồi dậy, chăn màu trắng từ trên người hắn tuột xuống, nửa người trên lộ ra đường cong cơ bắp hoàn mỹ, không khoa trương, thoạt nhìn tràn ngập năng lượng.
Xốc chăn lên xuống giường, hắn cứ như vậy chân trần đi đến trước bàn, đem thẻ ngân hàng trên bàn cầm lên, hạ mi mắt, trong mắt nổi lên ý cười, khóe môi nhẹ nhàng câu lên một chút, lộ ra một tia dung túng bất đắc dĩ.
Nghĩ đến tối hôm qua người nọ ôm hắn không chịu buông tay, nói hắn lớn lên rất đẹp, mắt đào hoa, bất giác trong ý cười liền dày hơn vài phần.
Hắn hỏi cậu đã thành niên chưa, đối phương lấy ra chứng minh thư cho hắn xem, hắn mới biết được đêm qua là lễ thành niên 18 tuổi của cậu.
“Dung Lân.” Lưu luyến mà phun ra hai chữ này, nhẹ nhàng cười.
Xốc chăn lên, thấy ga trải giường có một vệt đỏ, trong mắt Hoắc Ngôn Sinh ý cười lại dày đặc thêm một phần……
Dung Lân từ khách sạn đi ra, Thẩm Đông gọi điện thoại tới, hỏi cậu một chút đêm qua rốt cuộc là chuyện như thế nào, di động hiện tại đã hết pin, cậu chỉ có thể lái xe về nhà trước, sạc pin là một chuyện, chuyện quan trọng là phải nhanh nhanh đi tắm.
Đêm qua một đêm phóng túng, nam nhân kia hiển nhiên không có dùng bảo hộ, lúc này có cảm giác dính nhớp, làm cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-hao-mon-lao-nam-nhan-quan-lay/240138/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.