Dung Lân mở mắt nhìn đồng hồ, mới biết được mình ngủ một giấc liền tới giữa trưa, gãi gãi đầu, liền nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu lên tiếng, người hầu trong nhà mở cửa: “Thiếu gia, lão gia bảo nếu cậu đã tỉnh thì đi gặp ngài ấy một chuyến.”
Ý thức được Dung Khải Minh muốn tìm cậu nói chuyện, Dung Lân nhăn mày lại, cưỡng chế phẫn nộ cùng chán ghét kia dưới đáy lòng chớp mắt một cái: “Tôi đã biết, lập tức đi xuống.”
Chờ cậu đi xuống lầu, ở nhà ăn mấy người đang ăn cơm liếc mắt nhìn cậu một cái, đáy mắt không có cảm xúc gì: “con tuy rằng đã thành niên, nhưng cũng nên biết đúng mực, con nên ngồi xuống cùng mọi người tâm sự.”
Dung Khải Minh nói xong bảo người hầu lấy cơm cho Dung Lân, Dung Lân lắc đầu: “Không cần phiền, tôi hiện tại không muốn ăn.”
Nghe cậu nói như vậy, Dung Khải Minh vẫy vẫy tay, ý bảo không cần, buông chiếc đũa trong tay xuống, nhìn về phía Dung Lân: “Con bây giờ đã thành niên, cũng nên vì trong nhà mà chia sẻ chút gánh nặng, ta thời điểm lớn giống như con, đã bắt đầu vì công ty dốc sức đi làm, ta nghĩ cho con đi học đại học, không bằng trực tiếp tới công ty thực tập, cũng có thể rèn luyện sớm một chút, con cảm thấy thế nào?”
Lời nói giống y như nhau, cậu ở đời trước đã được nghe qua một lần, lúc ấy cậu nghĩ gì nhỉ?
Người ngoài cho rằng Dung Khải Minh là thật sự tính toán bồi dưỡng cho cậu, lại không nghĩ tới cậu đây là kẻ lót
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-hao-mon-lao-nam-nhan-quan-lay/240137/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.