Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31
Chương sau
Tôi nghĩ Quý Vân Bạch sẽ dừng lại, nhưng tôi đã đánh giá cậu ta quá thấp. "Sao cậu lại đến trường này?" tôi hỏi. "Vì các người ở đây." Cậu ta vẫn luôn giữ cái vẻ ngoài ngây thơ, vẫn luôn tươi cười, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo đến đáng sợ. _________________ Tan học, tôi thấy Quý Vân Bạch đi đến văn phòng hiệu trưởng. Sau khi cậu ta ra khỏi văn phòng, chủ nhiệm lớp vô cùng lo lắng chạy tới, bảo Chương Thiêm và Chương Ngọc nhanh chóng đến phòng hiệu trưởng. Ông ta quỵ vì đau tim. Buổi tối hôm đó, tất cả mọi người đều tụ họp trên hành lang để có thể nhìn thấy xe cứu thương chạy tới đưa thầy hiệu trưởng đi. Mà Quý Vân Bạch đứng giữa đám người nhìn xe cứu thương. Cậu ta đang cười. Tôi cảm thấy mình đã nhìn thấy cảnh tượng này rồi. Ngày Quý Lan nhảy lầu, cũng giống vậy, xe cứu thương tới, tất cả mọi người đều hóng chuyện tụ tập bên lan can, chỉ có Chương Ngọc đang cười. Nghĩ vậy, da đầu tôi đột nhiên tê dại. Lúc Quý Lan và tôi mới gặp nhau, cô ấy cười nói: "Thật ra mình còn có một người anh trai." "Anh ấy học giỏi không? "Tôi hỏi cô ấy. "Giỏi lắm, hơn nữa anh ấy còn rất đẹp trai." Cô ấy vui vẻ. "Anh cậu học đại học à?" "Không có." Cô ấy dừng một chút, "Anh ấy không nhận ra mình." "Hả?" Lúc ấy tôi cũng không dám hỏi nhiều, vì nhìn cô ấy giống như sắp khóc. Anh trai cô ấy là một bí ẩn, mà Quý Vân Bạch, cậu ta cũng có rất nhiều bí mật. Nhưng những vấn đề này tôi cũng không biết đáp án, bởi vì Quý Lan nhảy lầu, những bí mật kia theo cô ấy cùng chết đi. Lúc thầy giám thị giải tán mọi người, tôi đuổi theo Quý Vân Bạch. "Em bám theo tôi làm gì?" Cậu ta buồn cười nhìn tôi. "Tất cả là do cậu làm?" Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh, sâu không thấy đáy. Tôi không bao giờ đoán được cậu ta đang nghĩ gì. "Tôi không hiểu ý em." "Cậu đã làm gì hiệu trưởng? Tôi thấy cậu đến phòng làm việc của ông ta." "Tôi nào dám làm gì?" Cậu ta không chịu nói thật. Nghĩ đến những chuyện gần đây, tôi đột nhiên có chút suy sụp. "Quý Vân Bạch, cậu đừng lừa tôi nữa." Nói xong nước mắt tôi liền không nhịn được rơi xuống. Mà cậu ta từ trên cao nhìn xuống tôi, giống như một vị vua chiến thắng. "Được, không lừa em nữa."
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31
Chương sau