Cha tôi không thoát được.
Ông ta vào trại tạm giam chịu giáo dục.
"Con nói với cảnh sát có ích lợi gì?" Mẹ tôi thở dài, "Nhốt vài ngày, thả ra, rồi cha con lại đánh hai mẹ con thê thảm hơn."
Lần đầu tiên tôi nhận ra một người phụ nữ mạnh mẽ như mẹ tôi vậy mà cũng có lúc yếu đuối như thế.
Bà ấy nói không sai, trước khi ly hôn, cha tôi đánh đập rất kinh khủng, sau khi hai người họ ly hôn chúng tôi vẫn không thoát khỏi bóng tối ấy.
Mỗi lần đều là chúng tôi báo cảnh sát, sau đó cha tôi bị nhốt lại trong thời gian ngắn, rất nhanh lại được thả ra, uống rượu xong lại tiếp tục đến đánh người.
Chúng tôi đã chuyển nhà vài lần mà ông ta vẫn có thể tìm thấy địa chỉ.
"Vu Hoan Hoan, con học giỏi, thi lên đại học là được rồi." Mẹ tôi luôn gửi gắm hy vọng vào việc tôi thi lên đại học.
"Con thi đậu đại học, cha có chết không?"
Mẹ tôi giật mình.
"Con chọn một ngôi trường mới, càng xa càng tốt, đừng bao giờ trở về nữa."
"Thế mẹ phải làm sao?"
Mẹ không trả lời tôi, bà khó khăn trở về phòng tự mình bôi thuốc.
Tôi lại lấy quyển nhật ký ra, nước mắt thấm nhòe từng con chữ: "Tại sao cha vẫn chưa chết?"
_________________
Một tuần nữa trôi qua.
Hiệu trưởng được cấp cứu kịp thời, không bị sao cả.
Chương Thiêm hoàn toàn không nói chuyện với Chương Ngọc nữa.
Sự kiêu ngạo của Chương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-hai-ke-bien-thai-cung-theo-doi/2668997/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.