07.
Tiếng chuông điện thoại của mẹ vang lên đã đánh thức tôi khỏi giấc mơ ăn gà chiên. Hệ thống điên cuồng gọi tôi: "Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi! Đã 12 giờ rồi, nếu mẹ cô biết cô ngủ đến tận bây giờ thì cô sẽ chết đấy!"
Tôi mơ mơ màng màng nghe điện thoại, mặc dù mắt vẫn nhắm tịt nhưng giọng nói cũng cố ra vẻ tỉnh táo hơn: "A lô, mẹ ạ? Con đang ăn cơm với bạn, sao vậy ạ?"
Giọng mẹ tôi có chút hoài nghi nhưng vẫn hỏi: "Ừ, vậy ăn gì?"
Nhớ lại hình ảnh trong mộng, tôi không chớp mắt mà nói: "Gà chiên!"
Hệ thống đã gặp chuyện này quá nhiều lần, thuần thục đổi sang giọng nữ: "Kiều Kiều, mau ăn đi. Cậu mà không ăn nữa là tớ ăn hết đấy nhé!"
Nghe giọng nói này tất nhiên mẹ tôi đã tin tưởng hơn, bà ấy cười: "Vậy con đi ăn đi, nhớ tối nay về nhà một chuyến, mẹ có chuyện quan trọng muốn nói với con!"
Tôi căn bản không để ý đến bà có chuyện quan trọng gì, dù sao thì chắc chắn chẳng có gì đâu. Hệ thống hừ hừ: "Xem đấy, vào lúc quan trọng cô vẫn phải dựa vào tôi còn gì, tôi cứu cô bao nhiêu lần rồi hả?"
A a.
Dù thế nào cũng được coi là cộng sự sớm chiều bên nhau, Hệ thống có thể tốt bụng như thế sao? Tất nhiên là không rồi. Chẳng qua nó vì muốn lấy lòng và nịnh bợ tôi để tôi không lôi nhược điểm năm đó ra uy hiếp nó.
Mọi chuyện đã qua 10 năm rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-ep-cuu-vot-nam-chinh/3437989/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.