4.
Chuyện này cuối cùng được xử lý như thế nào tôi cũng không rõ, mẹ cũng không nói với tôi chỉ là từ sau đó tên mập cũng không tới trường học nữa. Ba mẹ tôi cũng bắt đầu đưa đón chúng tôi. Cho dù có bận rộn như thế nào thì mỗi lần ra khỏi cổng trường đều thấy bóng dáng bọn họ.
Chuyện này vừa có hại, lại còn cực kỳ tệ hại nữa. Ba mẹ tôi luôn quản lý cực kỳ nghiêm khắc trong việc quà vặt của tôi. Trước kia khi bố mẹ không đi đón thì mỗi lần tan học tôi đều ra quầy ăn vặt trước cổng trường mua ít đồ. Nhưng bây giờ, mỗi ngày bọn họ đều đón tôi nên tôi cũng không có cơ hội ăn vặt nữa, chỉ đành nhìn đống đồ ăn ngon chui vào miệng người khác mà thòm thèm.
Tôi khóc đây!
[Hệ thống, tôi thèm ăn lắm! Giống cậu, tài khoản bị hạn chế mấy hôm nay, cậu chỉ còn cách xem người ta chơi đấy!]
Hệ thống nghiến răng: [...Con mẹ nó, cô còn có mắt mũi mà nói vậy à?]
[Hì hì, tất nhiên là có rồi! Hì hì!]
Quả thật, chuyện này phải trách tôi. Ngày đó, Hệ thống đang chơi game, trụ sở chính lại thông báo họp gấp, nó không thể treo máy tự chơi nên bảo tôi chơi giúp cậu ta.
[Cô chơi cho cẩn thận, tôi sẽ trở lại sớm thôi!]
Tôi thề sống thề chết nghĩ thầm hai ngày nay Hệ thống cực kỳ tốt với tôi nên nhất định phải giúp đỡ nó chơi game không thể khiến nó mất hết mặt mũi được.
Chơi chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-ep-cuu-vot-nam-chinh/3437986/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.