Nước mắt của Hạ Thanh Hoàn là vô thức, giọt lệ đó giống như hạt nước không biết dính phải ở đâu, vẻ mặt anh vẫn bình thản, không thấy được bất kì sự đau đớn nào. 
Chính anh cũng cảm thấy kì quái. 
Cái gì là thích? 
Nếu như thích là muốn giam người lại, vậy thì anh thật sự rất thích rất thích Cố Vọng, từ rất lâu về trước đã thích, bây giờ lại càng thêm thích. 
Có là đứa bé trai phô trương giương nanh múa vuốt làm người ta cảm thấy phiền toái trước kia, hay là Cố Vọng bình tĩnh ưu tú bây giờ, anh đều rất muốn, rất muốn nhốt người ở trong nhà. 
- 
Thẩm Chiếu không thể uống rượu, nó vụng trộm uống hai chén, lúc xuống lầu đã va đầu vào tường. Cố Vọng và Tống Chi Ngôn còn chưa kịp tiến lên đỡ nó, Việt Phong ở đằng sau đã chạy lên trước kéo người lại. 
Thẩm Chiếu với đôi mắt đẫm lệ mơ màng: "Anh nói đi, tôi có thể vĩnh viễn mười tám tuổi không?" 
Việt Phong mang vẻ mặt phức tạp: "Nhưng mà em mới mười bảy mà?" 
Thẩm Chiếu: "..." 
Bọn họ cùng nhau đi ra ngoài. Đám Nhiễm Nhiễm đã bắt xe về trước, chỉ còn lại Tống Chi Ngôn, Thẩm Chiếu và Việt Phong, Cố Vọng với Hạ Thanh Hoàn đi ở phía sau. 
Cố Vọng đang nghĩ tới bà Cố ở trong bệnh viện với mấy đề toán nâng cao vẫn chưa ra kết quả ở nhà, người thanh niên đột ngột xuất hiện trước đó hoàn toàn không gây ảnh hưởng đến cậu. 
Đó là chuyện giữa nguyên thân và Hạ Thanh Hoàn, không liên quan gì đến cậu. 
Bọn họ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-anh-trang-cua-nam-chinh-coi-trong/1807738/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.