Kể từ khi Thẩm Hòa đến ở phủ Quốc công, hoa viên của phủ đã bị hai củ cải nhỏ là cậu và Thẩm Nghiên bao trọn.
Hoa hoa cỏ cỏ gì cũng phải chịu qua ít nhất một lần kiếp nạn.
Về điểm này thì có lẽ là được di truyền từ mẹ Thẩm, từ nhỏ Thẩm Hòa đã thích nghịch các loại hoa hòe cây cỏ, bà nội dưới quê trồng rau còn chừa ra một khoảnh đất nhỏ cho Thẩm Hòa làm vườn, thích trồng gì thì trồng đó.
Cuối cùng, cửa trước lẫn cửa sau căn nhà toàn là cây cỏ do Thẩm Hòa và mẹ bày ra.
Điểm khác biệt duy nhất chính là Thẩm Hòa chạm vào cây nào thì cây đó vẫn sống, còn mẹ Thẩm thì có bàn tay tử thần đụng đâu chết đó.
Chính bà cũng rất cạn lời.
Cũng chính bởi vì thế, trước khi lên 6 tuổi, Thẩm Hòa vẫn luôn tin chắc rằng mình là tiên hoa chuyển thế.
Mãi cho đến khi mẹ cho cậu biết, tiên hoa thật ra là con gái, còn cậu là con trai.
Thẩm Hòa tủi thân khóc mất hai ngày mới chấp nhận sự thật.
Bây giờ Thẩm Hòa nghiêm túc dạy dỗ hai bánh bao nhỏ làm thế nào để nhổ cỏ và cấy mầm.
Thẩm Hòa ngồi xổm một bên nhìn, sau đó giơ tay nắm một nắm đất.
Tối hôm qua trời vừa đổ mưa, bây giờ phần đất hơi khô có độ dẻo dai vừa phải.
Rất thích hợp để làm đất sét.
Thẩm đại công tử nặn nặn hai cái, ánh mắt sáng rực, kích động kêu lên: "A a! Nhìn!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-be-cong-nam-chinh-truyen-quyen-muu/3377338/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.