Thẩm Hòa thành công có được một mâm đầy ắp đào giòn gọt vỏ cắt sẵn ngọt lịm, với tư cách là "thương binh".
Thích Chuyết Uẩn bắt lấy tay bé, dùng khăn lau sạch từng đầu ngón tay đến kẽ tay, rồi mới cho bé bốc đào lên ăn.
Bàn tay nhỏ bị chà xát đến đỏ ửng lên, nhưng nhóc cũng chẳng sợ đau, miệng nhai đào còn hai mắt tròn xoe thì cong lên như hai vầng trăng khuyết.
Trông tâm trạng có vẻ vô cùng tốt.
Thẩm Hòa còn không quên chia cho nam chính một miếng.
Tiểu Thái tử thấy được chia đồ ăn, bèn há miệng đớp hết.
Thẩm Hòa ngẩn ngơ.
Cậu nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, lại nhìn nam chính hai má căng phồng.
Bàn tay nắm vào chỉ thấy không khí.
Người ta cho có một miếng thôi mà đớp hết luôn là sao...
Không sao, Thẩm Hòa tự nhắc nhở bản thân, suýt thì cậu đã quên mất nam chính cũng chỉ là một đứa trẻ.
Cục bông nhỏ lại lần nữa vùi mình vào mâm đào, ăn cho bằng sạch.
Trung Hồng đứng một bên nhìn thấy toàn bộ, thấy tiểu công tử cứ nhìn vào tay nhóc mãi, cặp má tròn vo lơ ngơ, khó khăn lắm mới nhịn được không cười ra tiếng.
Hắn thấu hiểu mà lại đưa mâm cho tiểu công tử thêm lần nữa, để bé lại lấy một miếng khác mà ăn.
Đứa bé lại một lần nữa chìm trong vui sướng, đôi mắt lại biến thành hai vầng trăng khuyết.
Nửa canh giờ sau Liễu Tuyên phi mới trở lại.
Hẳn là đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-be-cong-nam-chinh-truyen-quyen-muu/3364005/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.