Thẩm Hòa chăm chú nghe lén.
Người đang nói là Nhị hoàng tử Thích Nhạc Vịnh.
Y hung hăng dọa dẫm tiểu thái giám bên cạnh: "Bổn điện hạ nói cho ngươi, liệu hồn mà nhớ cho kĩ, dám nói lại sai nửa chữ bổn điện hạ sẽ không tha cho ngươi!"
Tiểu thái giám nhỏ giọng đáp: "Nô tài đã nhớ."
Thích Nhạc Vịnh còn định nói thêm, nhưng lại nghe xa xa có tiếng bước chân, có người nói: "Trung Hồng, lát nữa ngươi đứng chờ ngoài điện, nếu cô ở trong lâu quá thì ngươi cứ đi đón Hòa Hòa về Đông cung trước."
Tiểu Thái tử nói xong, đột nhiên lớn tiếng: "Ai ở đó?"
Thẩm Hòa dựa sát vào ngực Liễu Tuyên phi, căng thẳng không thôi.
Cậu chỉ hận không thể nhào ra ngay bây giờ, đập chết tên Nhị hoàng tử đáng giận đó.
Thích Chuyết Uẩn và Trung Hồng nhanh chân đi đến bên hồ nhân tạo, bắt gặp Thích Nhạc Vịnh đằng sau núi giả.
Vẻ mặt hắn trầm xuống, đôi mắt lạnh băng nhìn Thích Nhạc Vịnh.
Nhị hoàng tử chỉ nhỏ hơn Thích Chuyết Uẩn nửa tháng tuổi, nhưng lại thấp hơn hắn hẳn một cái đầu, đứng trước mặt tiểu Thái tử có thân hình thiếu niên thì không khác gì một đứa trẻ con.
Y sợ hãi lùi nửa bước, rồi lại cắn răng quát: "Ngươi muốn làm gì? Coi chừng ta đi mách mẫu phi ngươi dám bắt nạt ta! Đừng tưởng mình là Thái tử thì mẫu phi ta không dám làm gì ngươi!"
Tiểu Thái tử cũng chẳng giận, hắn vô cảm nhìn Nhị hoàng tử: "Ngươi ở đây làm gì? Đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-be-cong-nam-chinh-truyen-quyen-muu/3334769/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.