Kể từ khi Thẩm Hòa thốt ra được hai chữ "ca ca" ở tiệc thôi nôi đến nay, cậu đã tính toán điều chỉnh tần suất mở miệng, sao cho cách mấy ngày mới nói thêm vài ba từ mới, khiến cho một đám người hào hứng phát điên.
Bọn họ mỗi ngày chỉ biết vây quanh cậu, trêu đùa: "Tiểu công tử, cái này là cháo, cháo..."
"Hoa, hoa, lá, tiểu công tử nói thử đi?"
Thẩm Hòa vùng vẫy cơ thể nhỏ bé, mãi mới thoát được vòng vây của bọn họ thì lại vừa vặn bị người của Liễu Tuyên phi phái tới bắt đi.
Liên Kiều và Hà Lăng thấy mãi cũng thành quen, bèn đi theo người bế tiểu công tử đến hậu cung.
Thẩm Hòa nghĩ, lát nữa thể nào mình cũng bị dì tra tấn cho xem.
Đến cung Tuyên phi, Thẩm Hòa còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã bị một đôi tay ôm vào ngực.
Tuyên phi cười rạng rỡ, hết sờ chỗ này lại bóp chỗ khác, từ cái bụng nhỏ mũm mĩm, cánh tay trắng nõn như củ sen đến khuôn mặt nhỏ tròn vo.
"Tiểu Hòa nhà chúng ta đã biết gọi ca ca rồi, thế khi nào mới biết gọi dì đây hả?" Liễu Tuyên phi ấm ức.
Đứa bé vừa biết nói đã gọi tiểu Thái tử đầu tiên, thôi thì niệm tình tiểu Thái tử đã chăm sóc bé cả năm trời, bé gọi tiểu Thái tử đầu tiên cũng đành chấp nhận.
Vậy thì ít ra mình phải là người thứ hai được Tiểu Hòa gọi tên chứ?
Dù sao thì bà cũng là người thân đầu tiên của Tiểu Hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-be-cong-nam-chinh-truyen-quyen-muu/3332786/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.