Tiểu Thái tử ngẩn người một lúc mới hồi phục tinh thần, bèn ngồi xuống bế đứa trẻ lên.
Trong lòng hắn tự nhủ rằng, phải cố giữ phong phạm uy nghi của một Thái tử. Nhưng khóe môi lại không chịu nằm im.
Đứa bé dường như còn vui vẻ hơn cả hắn, cười khúc khích không thôi, âm thanh non nớt trong trẻo, trong đôi mắt sáng trong chứa đựng tình cảm chân thành tha thiết đơn thuần.
Khách khứa thấy tiểu Thái tử ngồi xuống thì cũng tỉnh táo lại.
"Đúng là tiểu công tử, ha ha ha!"
"Thẩm đại nhân thật là có phúc, tiểu công tử sau này ắt vô cùng thông tuệ."
Bốn phương tám hướng vang lên vô số từ ngữ tán dương, ai ai cũng tranh nhau nói.
Lão Quốc công, lão phu nhân: "..."
Hai người vẫn đang cười, nhưng nụ cười vô cùng miễn cưỡng.
Trong lòng ông chua chát không thôi.
Có con cháu nhà ai mới biết nói mà câu đầu tiên lại gọi người dưng không? Ông còn chưa được nghe đứa cháu nào gọi ông nội đây này!
Thẩm Quốc công chẳng cảm thấy có vấn đề gì, còn hùa theo mọi người khen ngợi.
Vẻ mặt khi nhìn đứa con vợ cả này cũng nhẹ nhàng đi mấy phần.
Còn biết nói sớm hơn cả Thẩm Nghiên, xem chừng là một đứa bé rất thông minh đây. Ngày sau ắt hẳn sẽ không làm mất mặt nhà họ Thẩm.
Đám đông ồn ào xung quanh chẳng ảnh hưởng gì đến Thẩm Hòa. Cậu còn bận chăm chỉ ôm đùi đây.
Cậu dựa vào lòng Thái tử, hí hửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-be-cong-nam-chinh-truyen-quyen-muu/3328581/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.