Trong chiếc xe limo, An Cách Nhĩ nằm dài trên ghế, dựa vào lòng Mạc Phi, trong tay cầm máy tính bảng, ngón tay thon dài trượt trượt đùa nghịch.
Mạc Tần và Mạc Tiếu ngồi đối diện bọn họ, dưới sàn giữa hai băng ghế là Ace nằm úp lim dim ngủ.
Mạc Phi để An Cách Nhĩ nằm trong lòng, cẩn thận giảng giải chuyện gì đó với hắn.
Thứ An Cách Nhĩ xem là chương trình học và tư liệu của Mạc Phi trong hai năm qua.
Ngoại trừ phần huấn luyện đặc biệt, Mạc Phi còn được thầy dạy kèm tại nhà giảng về văn hóa, phạm vi học rất rộng, có ngôn ngữ, nghệ thuật, cách ứng xử, ngay cả Lý Hóa cũng có.
“Toán học cao cấp cũng học luôn?” An Cách Nhĩ ngạc nhiên hỏi Mạc Phi.
“Toán học và Violoncello là hai môn Mạc Phi thích nhất.” Mạc Tần xen vào, “Mấy đứa nhỏ của Mạc gia phần lớn đều thích những môn học đặc biệt.”
“Violoncello?” An Cách Nhĩ ngẩng mặt lên, nhìn Mạc Phi cười, “Rất hợp với khí chất của anh.”
Mạc Phi sờ sờ tóc An Cách Nhĩ.
“Giáo viên tại nhà của gia đình chúng tôi luôn cố định theo thời đại, con cháu của Mạc gia ngoại trừ đi học ở trường còn phải học thêm ở nhà, cho nên ở trong trường đều rất nổi tiếng, bằng cấp cũng cao. Ban đầu định để Mạc Phi thi vào một trường danh tiếng, nhưng nó nói không thích.” Nói xong, Mạc Tần có chút oán niệm liếc mắt nhìn An Cách Nhĩ — Mạc Phi được trời cho trí thông minh, chỉ có một khuyết điểm duy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ai-an-cach-nhi-than-hi-thien/2240721/chuong-1-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.