Một đêm mộng đẹp trôi qua, An Cách Nhĩ sáng sớm hôm sau tỉnh lại trong vui vẻ ấm áp.
Mạc Phi thấy hắn tỉnh, liền xuống giường nấu cơm, An Cách Nhĩ ngồi trong chăn ngáp một cái, thuận tiện với tay lấy tờ báo trên bàn, tờ báo đó là tối hôm qua hắn cố ý lấy ra, bên trong có một tin tức về một người rất thú vị.
Theo thường lệ Mạc Phi làm xong điểm tâm, An Cách Nhĩ bước xuống, trên tay cầm tờ báo, hỏi Mạc Phi, “Oss tới chưa?”
“Chưa.” Mạc Phi lắc đầu, có chút kỳ quái, hỏi, “Hắn nói hắn sẽ tới sao?”
“Ân… Hẳn là muốn tới.” An Cách Nhĩ ngồi xuống bàn, để tờ báo qua một bên, nhìn chiếc điện thoại mới tinh tới xuất thần.
Mạc Phi quay đầu lại nhìn hắn, phát hiện Oss hôm nay không có lái xe, là đi bộ, liền hỏi, “Oss… sao anh lại tới đây? Ăn sáng không?”
Oss khoát tay chặn lại, nói, “Đừng nhắc thức ăn với tôi.”
Mạc Phi nghĩ chắc là Oss vẫn còn giận lần trước An Cách Nhĩ lừa hắn, liền cười nói, “Sáng sớm không có thịt.”
Oss có chút vô lực nhìn Mạc Phi, nói, “Đừng nói chữ thịt!” Nói xong, bước tới bên cạnh An Cách Nhĩ, nằm dài ra bàn, bộ dáng có chút suy sút.
An Cách Nhĩ nhìn hắn một cái, nói, “Sao vậy? Bị bệnh hả? Vậy mau về nhà nghỉ ngơi đi, đã ngu bây giờ còn ngu hơn.”
Oss oán niệm ngẩng đầu nhìn hắn, đáng thương nói, “An Cách Nhĩ, cậu nói thật đi, tôi có thích hợp làm cảnh sát không?”
An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có chút kỳ lạ, Oss bình thường đều vô tâm vô phế, tại sao hôm nay giống như bị đả kích rất lớn.
An Cách Nhĩ bưng bát cơm lên ăn sáng, Mạc Phi đưa chả giò cho Oss nói, “Nhân tôm, anh ăn không?”
Oss nhướn hai hàng lông mày nhìn Mạc Phi, nói, “Mạc Phi, cậu thật tốt a… Nhất định sẽ được báo đáp!”
Mạc Phi cảm thấy Oss hôm nay rất không bình thường, gắp chả giò vào chén cho Oss, cúi đầu ăn cháo.
Oss cắn chả giò, lúc sau lại bắt đầu lẩm bẩm, “An Cách Nhĩ, cậu nói xem sao trên đời này nhiều biến thái quá vậy? Mà biến thái thì tất cả đều không tốt?”
An Cách Nhĩ xoay mặt nhìn hắn, hỏi, “Anh lại bị làm sao?”
Oss bắt lấy cánh tay hắn khóc thảm thiết nói, “Cục trưởng muốn tôi đi dọn cống thoát nước!”
“Khụ khụ..” Mạc Phi bị sặc, thấy Oss oán niệm quay đầu nhìn mình liền khoát khoát tay xin lỗi, lấy khăn giấy lau miệng.
“Anh phạm lỗi gì rồi? Làm cục trưởng tức giận tới vậy?” An Cách Nhĩ tò mò.
“Tôi để phạm nhân quan trọng chạy thoát.” Oss vẻ mặt cầu xin đưa một phần tài liệu cho An Cách Nhĩ, “Còn là một tên biến thái ăn thịt người!”
An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi đều giật mình liếc mắt nhìn nhau, An Cách Nhĩ vươn tay cầm lấy tài liệu, mở ra liền thấy thứ bên trong, nhíu mày đưa cho Mạc Phi.
Mạc Phi có chút khó hiểu tiếp nhận, nhìn thoáng qua, nhíu mày, bên trong có một tấm ảnh rất to, màu sắc rực rỡ, xung quanh là cống thoát nước dơ bẩn, trên mặt đất có một bộ xương trắng, chuột chạy xung quanh thi thể.
“Cái này là gì?” Mạc Phi xoay mặt nhìn Oss, có chút ghét bỏ buông tấm hình, ngay lập tức cảm thấy không có hứng ăn. Tâm nói, Oss không phải cố ý đến đây báo thù đi?
“Rất ghê tởm đúng không?” Oss tiến lại nói, “Có phải ghê lắm không? Mấy ngày nay tôi đều cảm thấy vô cùng kinh dị!”
Mạc Phi gật gật đầu, xoay mặt nhìn An Cách Nhĩ, chỉ thấy hắn vẫn ôn hòa cúi đầu xuống gặm tôm, tay cầm tờ báo đưa cho Mạc Phi.
Mạc Phi tiếp nhận, đây là tờ báo mà mấy ngày nay An Cách Nhĩ vẫn cầm, tiêu đề làm người nghe có chút kinh sợ — Kẻ ăn thịt người ở cống thoát nước.
Oss khẽ nhíu mày, nhìn An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, sao cậu biết tôi sẽ tìm cậu vì chuyện này?”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói, “Đoán.”
“Kẻ ăn thịt người?” Mạc Phi xem xong tin tức kia, thông thiên đều là đối với tin kẻ ăn thịt người miêu tả kinh hãi, mấu chốt là tờ báo không hề nói ra nguyên cớ, rất không giống với các tin tức bình thường mà là giống tiểu thuyết kinh dị.
An Cách Nhĩ nhìn thấy Mạc Phi khẽ nhíu mày, lên tiếng, “Bây giờ báo chí cho dù là thể loại nào đều theo đuổi loại hình giải trí, cho nên mới nói đây là một thời đại giải trí, mọi người đầu tiên sẽ vui vẻ, sau đó làm người khác vui vẻ, cuối cùng phát triển trở thành người giải trí, cuối cùng toàn bộ đều tự tiêu khiển.”
Mạc Phi nghe xong bật cười, Oss còn đang ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ, nói, “An Cách Nhĩ, cậu biết tại sao cậu đi tới đâu đều bị người ta khinh bỉ hay không?”
An Cách Nhĩ nhấc mi nhìn hắn, hỏi, “Tại sao?”
“Vì cậu khinh bỉ mọi người trước.” Oss còn thành thật nói, “Mấu chốt là trên thế giới có rất nhiều hành vi của rất nhiều người nên bị khinh bỉ.”
An Cách Nhĩ có chút giật mình nhìn Oss, nói với Mạc Phi, “Mạc Phi, nhớ kỹ lời này, nó có thể trở thành câu thông minh nhất trong cuộc đời của Oss!”
Mạc Phi lắc đầu cười khổ, Oss vẻ mặt buồn bực.
“Rốt cuộc là thế nào?” Mạc Phi hỏi, “Có thể nói rõ một chút không?”
“Ân.” Oss gãi gãi tóc, nói, “Lúc trước không phải có mấy vụ phân thây sao? Pháp y sau khi kiểm tra, nói thi thể đã từng bị cắn qua, rất nhiều bộ phận đều có, cho nên nghi ngờ là có kẻ ăn thịt người. Sau đó, chúng tôi đi điều tra, trong lúc điều tra thì nhận được một tin có một công nhân làm về sửa chữa ống nước, một hôm đi sửa cống thoát nước trong thành đã mất tích. Chúng tôi đã xuống đoạn cống thoát nước mà hắn làm tra tìm… sau đó nhìn thấy một người sống.”
Mạc Phi cùng An Cách Nhĩ đều nhíu mày, cảm thấy có điểm kinh khủng.
“Lúc đó chúng tôi phản ứng khoa trương hơn hai người.” Oss bất đắc dĩ nhún vai, nói, “Bất quá sau khi kịp phản ứng, người kia có thể là hung thủ, chúng tôi đã đuổi theo, sau đó phát hiện hắn là một quái vật.”
“Quát vật?” Mạc Phi nghi hoặc, hỏi, “Quái vật gì?”
“Tôi hoài nghi hắn sinh trưởng trong cống thoát nước, toàn thân da phấn bạch, sau đó cảm giác rất quái lạ, miệng cũng lớn… Nhìn chúng tôi rống cái thanh âm rất giống động vật.”
An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi liếc mắt nhìn nhau, An Cách Nhĩ hỏi, “Anh có hình không? Tôi muốn nhìn một chút.”
“Hình… chưa kịp chụp.” Oss có chút chán nản nói, “Đây là bức chúng tôi dùng kỹ thuật dựa vào miêu tả vẽ ra… Cậu nhìn đi.” Vừa nói vừa đem tấm hình đưa cho An Cách Nhĩ.
Mạc Phi cầm lấy nhìn, hai người nhìn thật lâu sau đó nhíu mày, An Cách Nhĩ hỏi, “Mạc Phi, anh có cảm thấy giống giống…”
“Bạch tuộc.” Mạc Phi khẳng định nói.
“Tôi thì cảm thấy giống ET (*).” An Cách Nhĩ phát biểu ý kiến bất đồng.
(*) ET: người ngoài hành tinh.
“Ách… có một chút, giống ET bạch tuộc.” Mạc Phi thật sự nói, “Tuyệt đối là sinh vật ngoài hành tinh.”
“Này!” Oss rống to, “Hai người làm ơn một vừa hai phải giùm tôi!”
An Cách Nhĩ trả lại tấm hình cho Oss, nói, “Nếu đã có hình sao lại không phát lệnh truy nã?”
“Hả?” Oss bực bội vò đầu, buồn khổ nói, “Tôi đưa tấm hình cho cục trưởng xem, cục trưởng nói, nếu không sợ cảnh cục bị toàn dân cười nhạo là ngu ngốc thì cứ phát lệnh truy nã.”
An Cách Nhĩ nhấc mi, “Cục trưởng thật hài hước.”
Oss thở dài, nói, “Đúng là thật hài hước, ông ta còn nói, nếu tôi không bắt được hắn trong một tuần thì sẽ cho tôi đi dọn cống thoát nước.”
Mạc Phi cười cười, nói, “Cục trưởng hay nói giỡn với anh đi?”
Oss trầm mặc thật lâu, nói, “Lúc tôi đưa hắn ra khỏi cống thoát nước, lại để hắn chạy mất… Tôi đã nắm được cánh tay hắn, nhưng người hắn ướt ướt lại còn lạnh lẽo, y như thi thể bị ngâm nước, sau đó tôi cả kinh để hắn trốn mất.”
Mạc Phi cảm thấy là việc ngoài ý muốn, An Cách Nhĩ chỉ chỉ tấm hình chụp bộ xương trắng, hỏi, “Cái này tìm thấy ở đâu?”
“Sau đó, chúng tôi bới hết cái cống thoát nước lên, tìm được bộ xương khô này. Pháp y nói, là do người ăn.” Oss vẻ mặt cầu xin nói, “Sáng hôm sau lại phát hiện một thi thể nữ, chết trong buồng điện thoại ngoài vùng ngoại ô, cũng bị người ta ăn…”
Mạc Phi sửng sốt, đột nhiên nghĩ tới cô gái kỳ quái gọi điện cho tới, còn có tiếng kêu quái lạ.
An Cách Nhĩ nhìn nhìn Mạc Phi bên cạnh, thấy hắn nhíu chặt hai hàng lông mày, biết hắn nhất định nghĩ tới cuộc điện thoại đó.
Thu hồi toàn bộ báo chí cùng tư liệu, An Cách Nhĩ dùng đũa gắp một cuốn chả giò, vừa ăn vừa nói, “Mạc Phi, ăn xong chúng ta tới buồng điện thoại đó nhìn một chút.”
“Ân.” Mạc Phi mau chóng ăn cơm.
“Cậu có muốn tới cống thoát nước xem không?” Oss hỏi.
An Cách Nhĩ lắc đầu, “Tôi không muốn!”
Oss tội nghiệp, “Nói không chừng lại có manh mối.”
An Cách Nhĩ vô tình cự tuyệt hắn, “Không đi! Cho dù có manh mối trọng yếu cũng không đi! Cùng lắm để anh dọn cống thoát nước!”
Oss không nói gì, thật lâu sau mới lên tiếng, “Cậu tại sao lại không đi cho dù có manh mối? Thật tuyệt tình!”
An Cách Nhĩ cau cau mũi sau đó phun ra một từ, “Thối!”
Oss vô lực.
“Đúng rồi.” Thu thập xong đồ đạc bước lên xe, An Cách Nhĩ đột nhiên quay lại hỏi Oss ngồi ở phía sau, “Thi thể nữ bị ăn ở buồng điện thoại kia, vẫn nguyên vẹn hay bị tách ra?”
“Tách ra.” Oss nói, “Buồng điện thoại kia ở nơi rất hẻo lánh, không biết cô ta muốn đi đâu, thi thể bị cắt thành mấy khối.”
An Cách Nhĩ cầm tấm chụp bộ xương trắng nhìn thật lâu, sau đó hỏi, “Nếu như là cùng một người ăn, vậy tại sao bộ xương này lại nguyên vẹn? Còn có… hắn dùng cái gì để cắt thi thể?”
“Là dao.” Oss trả lời, “Pháp y nói là dụng cụ cắt gọn vô cùng sắt bén.”
“Còn buồng điện thoại?” Mạc Phi đột nhiên hỏi Oss, “Sao cô ta lại đột nhiên chết trong buồng điện thoại?”
“Phỏng chừng là trốn vào trong đó đi.” Oss nghĩ nghĩ, nói, “Cậu nghĩ đi, chỗ đó rất hẻo lánh, cô gái kia thấy quát vật tự nhiên sẽ theo bản năng chạy vào buồng trốn, sau đó không kịp đóng cửa bị quái vật ăn.”
An Cách Nhĩ gật gật đầu, nói, “Trong buồng điện thoại có rất nhiều máu phải không?”
“Đúng vậy.” Oss bĩu môi, “Thật sự có rất nhiều máu.”
“Còn chiếc điện thoại?” An Cách Nhĩ hỏi tiếp, “Ống nghe bị rớt xuống hay vẫn nằm nguyên vẹn?”
Oss sửng sốt nhớ lại, “Là nằm nguyên vẹn.”
“Nếu như vậy, anh có nghĩ tới cô gái đó muốn gọi cho ai đó, sau đó tra ra dãy số của người đó hay không?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Ách, đúng ha!” Oss gật đầu hỏi, “Cậu hoài nghi, cô gái đó không phải trốn vào, mà là trong lúc đang gọi điện bị tập kích?”
“Trong buồng điện thoại không gian rất nhỏ hẹp, cô gái đó nếu giãy dụa, ống nghe tuyệt đối cũng sẽ rớt xuống, cho nên nếu nó treo lủng lẳng là chuyện tự nhiên.” An Cách Nhĩ sờ sờ cằm, “Nói cách khác, ống nghe rất có thể là được người đặt lại chỗ cũ… Vậy nếu là quái vật, mặc kệ là bạch tuột hay ET, hắn cũng sẽ không làm chuyện này.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]