Hứa Thiến do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho mẹ.
Hình như mẹ đang dạy phụ đạo toán cho em trai, trong giọng nói toàn là vẻ bực bội và thiếu kiên nhẫn ——
“Chuyện gì?”
Mẹ, con muốn mua một bộ tây trang mặc hôm bảo vệ tốt nghiệp. Con mượn chút tiền có được không, con có sẽ trả lại mẹ ngay.”
“Hứa Thiến, mày đã bao lớn rồi, trong nhà không bắt mày phụ giúp chi phí đã là tốt lắm rồi đấy, mày còn có mặt mũi mà mở mồm đòi tiền gia đình sao? Em trai mày đi học, học lớp đặc biệt, cái gì cũng cần tiền. Ngày nào bố mày cũng chạy việc ở bên ngoài, mệt mỏi đến độ cả người toàn là bệnh. Mày là con gái, chẳng những không thông cảm cho gia đình, ngược lại còn mở mồm vòi tiền nữa.”
Hứa Thiến những lời trách móc liên tiếp này của mẹ thì cắn chặt răng, nói: “Em trai là con của bố mẹ, chẳng lẽ con thì không phải sao?”
“Mày còn oán trách nữa phỏng? Bố mẹ nuôi mày lớn như vậy để mày sinh thù đúng không!”
“Bố mẹ không yêu con thì sinh ra con làm cái gì cơ chứ!”
“Mày đang nói cái gì vậy? Mày có còn lương tâm hay không…”
Không đợi mẹ nói hết lời, Hứa Thiến đã nặng nề cúp điện thoại, cố chấp lau đi vệt nước nơi khóe mắt.
Một gia đình như thế không đáng để cô phải rơi nước mắt, không đáng một chút nào.
Thật ra không có quy định rõ ràng nào về việc có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toc-cong-chua/2823571/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.