“Anh liếc qua liền nhận ra em trong đám đông, em cho rằng mình trốn được sao?” 
Nhìn ánh mắt đầy ý vị của người đàn ông, lòng Hứa Thiến trào dâng xót xa. 
Mặc dù thường ngày cô nhanh mồm nhanh miệng, nhưng vào lúc này lại không thể nói được gì, nghẹn ngào đáp: “Không có.” 
“Vậy em chạy gì chứ?” 
“Em không chạy.” 
“Không nhớ anh sao?” 
Hứa Thiến liếc nhìn anh lần nữa, đường nét sắc sảo đã chín chắn hơn rất nhiều, tính tình cũng thu liễm lại, nhưng ánh mắt vẫn mang nét trẻ trung như xưa. 
“Hứa Thiến, em không nhớ anh sao?” Lý Quyết không ngừng hỏi cô câu hỏi này. 
“Em… có một chút.” 
“Thật sự là một chút?” 
Cô xoay người bước đi, trong khi Lý Quyết vẫn lái xe chậm rãi theo sát cô. 
“Lên xe đi, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện rõ ràng.” 
“Nói gì?” 
“Gì cũng được.” 
Hứa Thiến tăng tốc, nói: “Bây giờ nói luôn cũng được.” 
“Có một vài điều, miệng thì nói được luôn. Nhưng cơ thể của anh nói anh rằng, cũng muốn giao lưu với em một chút.” 
“…” 
Hứa Thiến trừng mắt nhìn anh, trên mặt anh mang theo nụ cười gian xảo: “Em gái trà xanh, đừng giả vờ khờ khạo. Anh đã nhịn một tuần rồi, ngày nào cũng rất nhớ em.” 
“Em không hứa gì với anh cả, đồ khốn khiếp.” 
“Em vẫn trước sau như một, thả thính rồi không chịu thừa nhận.” 
“Đúng thế, em trước sau như một đó.” 
Đúng lúc này, cảnh sát giao thông sân bay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toc-cong-chua/2823564/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.