Tác giả: Nam Thành Cố Lý
Dịch: Duật Lam
Hi, tôi là Tạ Thần. Từ giờ về sau để tôi thay Tống Vọng viết tiếp.
Không biết viết gì bây giờ, vụng về xóa rồi lại viết, viết rồi lại xóa, Tống Vọng mà biết lại cười tôi đấy.
Hôm qua Tống Vọng được đưa đến viện trong đêm, đêm đó cũng là đêm khó qua nhất trong đời này của tôi.
Tôi trơ mắt nhìn Tống Vọng ngã xuống trước mặt, sau đó lại nhận được thông báo nguy kịch của bệnh viện, tờ giấy đơn giản ấy lại giống như hàng ngàn mũi kim đâm vào tay tôi.
Tôi nắm chặt bút trong tay, run rẩy liếc một cái cũng thấy rõ.
Tôi hiểu đặt bút kí xuống đại diện cho thứ gì, cái gọi là bệnh tình nguy kịch chính là bệnh của bệnh nhân nghiêm trọng rồi, có nguy hiểm đến tính mạng; cái gọi là giấy thông báo nguy kịch cho người nhà bệnh nhân, đơn giản là người bệnh đã đến bên bờ cái chết, hy vọng người nhà chuẩn bị tinh thần mất đi người thân.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày đến tên mình tôi cũng không biết viết ra sao, nhưng tôi cũng hiểu rằng, tôi bắt buộc phải kí.
Tống Vọng à, anh hy vọng em sống tiếp hơn bất cứ lúc nào, mà bản thân anh cũng hiểu rõ hơn bất cứ ai, em rồi sẽ rời đi, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Em luôn thích hỏi anh vì sao thích em, thật ra anh thực sự cũng không biết, lúc ban đầu chỉ muốn biết được em tên gì, muốn kết bạn với em, lâu dần là không thể rời xa, khi anh nhận ra thì mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-van-hoan/231866/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.