Cự ly quá xa, đến gần tí nào.
Bạch Anh Tước nhận ra Quan Miên thấy hứng thú với vụ án này nên nhờ người trong cục cảnh sát tuồn chút tư liệu cho cậu xem. Vụ án này dễ phá vô cùng, vào thời điểm mấu chốt xuất hiện nhân chứng mục kích không có quan hệ gì với cả đương sự lẫn nghi phạm, hơn nữa không chỉ là một người.
Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó cửa mở ra từ bên ngoài.
Để ra vào cho tiện, Quan Miên đã nhập vân tay Bạch Anh Tước vào hệ thống khóa cửa để mỗi lần anh vào cậu khỏi phải chạy tới chạy lui mở cửa.
“Cho mèo ăn xong rồi à?” Quan Miên đặt tư liệu vào ngăn kéo, thuận miệng hỏi.
Bạch Anh Tước đáp: “Còn tắm sạch sẽ luôn, tuyệt đối không mang theo lông mèo nhập cảnh.”
Quan Miên nhún vai nói: “Không sao. Cùng lắm tôi đánh thuế nhập cảnh.”
Bạch Anh Tước nói: “Tôi không mang đồng nào cả, cùng lắm tôi thế chấp người ở đây.”
Quan Miên nói: “Cần gì dùng nhiều như vậy, để lại ít mô ít tế bào là được rồi.”
Bạch Anh Tước cười bảo: “Đổi tóc và kết tóc với nhau ư? Cách này cổ lỗ sĩ quá.”
Quan Miên liếc anh một cái, “Chẳng phải suy nghĩ của anh mới cổ lỗ sĩ hở?”
Bạch Anh Tước nghiêng người ngồi lên bàn sách, dùng một tay chống bàn cúi đầu nhìn Quan Miên và nói: “Vừa nãy Lòng Son gọi đến bảo thành thị của Đế Diệu trên cơ bản xây xong rồi, các bộ phận chi tiết khác có thể từ từ chỉnh sửa.”
Quan Miên nói: “Nghĩ ra tên nào để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-tuc-vong-du-chi-kho-luc/1290638/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.