Cự ly xa quá, đến gần tí nào.
“Cô nghĩ nhiều rồi.” Bạch Anh Tước dở khóc dở cười.
Cô họ hai nói rất nghiêm túc: “Con có biết cái gì là giấu bệnh sợ thầy không? Nếu có vấn đề thật thì phải tìm bác sĩ kiểm tra. Với y học thời nay, mấy bệnh cỏn con này mấy phút là giải quyết xong. Đừng bao giờ vì giữ thể diện nhất thời mà ân hận ngàn đời nha con.”
Bạch Anh Tước nói: “Con dám chắc con không bị.”
Cô họ hai nói: “Vậy con trả lời cô xem, có bao giờ con tưởng tượng đến cảnh đó chưa?”
Bạch Anh Tước đáp: “Chuyện này hình như là việc riêng của con.”
Cô họ hai nói: “Cô không phải muốn thăm dò việc riêng của con, cô chỉ hỏi thăm bình thường thôi.”
Bạch Anh Tước thở dài, “Yên tâm, con có chừng mực mà.”
Cô họ hai nói: “Nể mặt mình là cô cháu, cô nói huỵch toẹt cho con hay. Lão phật gia từng ám chỉ nếu con còn cứ qua quít có lệ kéo dài thời gian, vậy đừng trách bọn cô áp dụng thủ đoạn phi thường.”
Bạch Anh Tước nói: “Thời này là chế độ pháp trị nha cô, con người có quyền tự do.”
Cô họ hai nói: “Cô không phủ nhận. Nhưng pháp luật chỉ có tác dụng răn đe và trừng phạt, không thể nào ngăn cản quá trình phát sinh tội ác.”
Bạch Anh Tước nghẹn họng nhìn cô.
Cô họ hai lấy từ trong túi ra một món đồ dúi vào đùi anh.
Bạch Anh Tước cầm lên xem thử, “Hợp đồng thuê nhà? Chưa đặt cọc?”
Cô họ hai đáp: “Ờ, bóng gió là cô nói hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-tuc-vong-du-chi-kho-luc/1290637/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.