Có qua có lại, mới toại lòng nhau.
Người nọ bán tín bán nghi nhìn cậu rồi nói: “Xin hãy chờ một chút.” Nói xong liền xoay người đi vào trong.
Những bảo vệ khác làm việc rất năng suất, người cần dọn sô pha thì dọn sô pha ra, người cần đưa đồ uống thì đưa đồ uống, khi gã bảo vệ sau khi nhận được lệnh cho mời cậu vảo quay ra thì nhìn thấy Quan Miên đang vắt chéo chân ngồi hưởng thụ trên sô pha, vừa uống nước vừa nghe các bảo vệ khác kể chuyện cười.
“E hèm, mời theo tôi.” Bảo vệ chỉ về phía một con đường.
Quan Miên đứng dậy, giao cái lọ nước đã uống sạch cho gã bảo vệ đưa nước cho mình ban nãy, sau đó quay sang bảo với gã bảo vệ vừa kể chuyện cười: “Cảm ơn chuyện cười của anh, rất buồn cười.”
Gã bảo vệ kể chuyện cười: “…”
Lúc bóng của Quan Miên và vị bảo vệ đầu tiên biến mất trong thang máy, gã mới rầu rĩ nói: “Em đã xuất chiêu tiếu lâm nào đâu.”
Những vị bảo vệ khác rối rít an ủi gã.
“Chỉ cần khẩu âm của cậu thôi là đủ để mang lại hiệu quả rồi.”
“Đúng đấy đúng đấy, cái giọng cà lăm của cậu vô cùng hiệu qua luôn.”
“Cộng thêm cái mặt của cậu nữa quả đúng là quá sức buồn cười í.”
“…”
Gã bảo vệ kể chuyện cười: “…” Này là an ủi đây sao? Mắc gì gã cứ có cảm giác mình bị công kích hội đồng ấy nhỉ?
Thang máy lên tầng cao nhất.
Cửa vừa mở ra, đập ngay vào mắt Quan Miên ánh sáng chói lóa rực rỡ.
“Mời.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-tuc-vong-du-chi-kho-luc/1290622/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.